Lâm Nam không còn cách nào khác, đành phải run rẩy cởi thắt lưng của Trương Lão Hán, Trương Lão Hán cũng cởϊ áσ sơ mi, chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh da trời, ở giữa hai chân phồng lên một cục lớn.
Thời điểm hắn mặc quần áo trông có vẻ khô cằn, nhưng khi cởi ra, toàn thân hắn được bao phủ bởi những cơ bắp rắn chắc, dính chặt vào khung xương, làn da hơi ngăm, cơ bắp nhô lên cùng mạch máu tràn đầy sức mạnh vô hạn. Hạ thân ở dưới rốn, cùng với vùng tam giác đen thùi ở bắp đùi, tay Lâm Nam vô tình chạm vào nơi đó, mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng rút tay lại.
"A, đĩ nhỏ, em vậy mà lén lút sờ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của ông." Trương Lão Hán bẻ hai chân trắng nõn ra, chen vào giữa hai chân của Lâm Nam, đánh giá nửa thân dưới của cậu.
Lâm Nam liều mạng muốn khép hai chân lại, nhưng càng lúc càng siết chặt vòng eo cường tráng của Trương Lão Hán.
"Đĩ nhỏ, nhanh như vậy đã chờ không nổi rồi, trời sinh em ra chính là để bị cᏂị©Ꮒ." Lâm Nam bị lời nói tục tĩu của Trương Lão Hán làm cho nhục nhã khiến toàn thân đỏ bừng, hai ngón tay kẹp ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ nhấc nó lên, lộ ra một khe thịt nhỏ trắng nõn bên dưới, hai cánh hoa mềm mụp kép chặt không có một cọng lông, chỉ có thể nhìn thấy một chút dịch bóng loáng chảy ra từ trong khe hở, xuống tiếp là bờ mông hồng nhạt, sau đó là cúc hoa nhỏ xinh đẹp hồng hào, chặt đến sít sao, vừa nhìn đã biết đây là âʍ ɦộ chưa từng bị cᏂị©Ꮒ qua.
“Quả nhiên là thứ để người khác chơi, ngay cả bi cũng không có.” Ngón tay thô ráp của Trương Lão Hán vuốt ve khe hở, cả người Lâm Nam run lên, ư a nói: “Đừng. . . Không được...Chạm vào..."
Bình thường song nhi có thể làm cho người khác mang thai là vì song nhi có hai bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, nhưng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam của Lâm Nam vẫn chưa phát triển đầy đủ, cũng không biết bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nữ của cậu như thế nào?
Trương Lão Hán cũng không nóng vội, dù sao hắn cũng đã có hai đứa con, Lâm Nam có thể sinh hay không cũng không thành vấn đề.
Hắn đưa ngón tay vào miệng liếʍ, hương thơm ngây ngô của gái trinh tràn ra bốn phía, thân dưới duyên dáng cơ thể non mềm, ngây thơ trong sáng, tất cả đều thuộc về Trương Lão Hán hắn!
Tất cả là của tôi! Thuộc về tôi! Trương Lão Hán càng nghĩ càng hưng phấn, nâng hai chân ngọc của cậu lên, nằm sấp xuống ngậm lấy L*и nhỏ trắng nõn non nớt của cậu.
"A... Anh làm gì..." Lâm Nam vừa vội vừa xấu hổ, hai mắt rung rưng, cả người nổi lên từng đám mây đỏ, dùng hai tay đẩy đầu Trương Lão Hán: "Đừng... Anh không thể liếʍ..."
Vốn dĩ phần lớn cảm xúc là sợ hãi nhưng đã dần dần thay đổi, giống như có côn trùng nhỏ từ lòng bàn chân bò lên, lít nha lít nhít, lại có chút ngứa ngáy, khiến cậu không khỏi run lên, trên làn da cũng nổi lên từng mảng da gà, theo đó là Trương Lão Hán vừa móc vừa liếʍ, làm cơ thể cậu càng tê dại càng ngứa ngáy.
“Tôi kiểm tra bên trong một chút xem nó có sạch sẽ hay không.” Trương Lão Hán thè lưỡi, liếʍ sạch nước da^ʍ bị hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ ra sau đó chép chép miệng, vừa mê vừa say.
"Đừng. . . Rửa sạch. . . . . . A. . . . . " Lần đầu tiên Lâm Nam bị người khác liếʍ, lúc này đây đầu lưỡi thô ráp của Trương Lão Hán giống như có dòng điện, lưỡi vừa liếʍ lên lỗ mềm thì toàn thân cậu liền trở nên tê dại, trái lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong chảy ra càng nhiều nước hơn.
“Nói dối!” Trương Lão Hán vỗ một cái vào cái mông núc ních của cậu: "Mùi bên trong khai như vậy, thế mà dám nói đã rửa rồi!”
"A... A... Tôi không có nói dối... Chú muốn tôi tắm rửa sạch sẽ... Tôi... A... Tôi sẽ đi rửa sạch..." Lâm Nam bị liếʍ đến run rẩy cả người, liên tục thở gấp.
"Con đĩ, có phải em đút ngón tay của mình vào trong để rửa hay không?" Trương Lão Hán thích thú liếʍ láp cái lỗ, cái khe này rất hẹp, Trương Lão Hán liếʍ tới liếʍ lui hồi lâu mới mở hai cánh môi lớn ra, bên trong lộ ra hai múi thịt nhỏ hồng hào mềm mại, chiếc lưỡi linh hoạt đảo quanh âʍ ѵậŧ, liếʍ đến nổi nửa người dưới của Lâm Nam run như cái sàng.
"Không... A... Không có..." Lâm Nam bị nhục nhã đến nước mắt giàn giụa, vội vàng phủ nhận: "Mẹ nói chổ đó không thể đút vào."
"Vậy ai mới đút vào được?"
"Muốn..." Hai tay Lâm Nam không kiên nhẫn nắm lấy chăn ở dưới thân: "Muốn để cho người đàn ông sau này của mình đút vào."
“Người đàn ông của em là ai?” Đầu lưỡi của Trương Lão Hán tiến lên phía trên L*и, ở trên đó có đính một hạt đậu đỏ màu hồng đầy đặn, hắn thè lưỡi ra liếʍ nhẹ hạt đậu nhỏ, làm Lâm Nam run rẩy một hồi, sau đó hắn há to miệng ngậm lấy hạt đậu dùng sức mυ'ŧ.