Công Chúa Dây Dưa Ám Vệ

Chương 2: Gặp Lại

Mười năm trôi qua, nụ cười ấy chưa từng phai nhòa trong trí nhớ của Tình Dung dù rằng khi ấy nàng mới chỉ năm tuổi.

Tình Dung hiện giờ đã là một cô nương mười lăm tuổi, thân hình thanh mảnh, làn da trắng mịn, khuôn mặt đẹp tựa đóa phù dung, suối tóc đẹp thả dài sau lưng càng tôn thêm sự thước tha, uyển chuyển của nàng. Tình Dung là công chúa duy nhất của Khuynh Vân quốc. Hoàng huynh của nàng là đương kim hoàng thượng, hết mực yêu thương, sủng ái nàng.

“Công chúa, công chúa”

“Tiểu đậu thối, ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi, sao ngươi cứ dùng cái giọng ẻo lả đó mà thét lên khiến ta giật mình hoài vậy. Đang ngủ cũng không yên”

“Công chúa, người mau xuống đi. Sao không vào phòng ngủ lại leo lên cây ngủ như vậy nguy hiểm lắm tổ tông của ta”

A Đậu hoảng sợ, ngoái nhìn Tình Dung nằm dài vắt vẻo trên nhánh cây cao to. Tuy đây không phải là lần đầu nhưng thân là kẻ hầu cận, công chúa xảy ra chuyện gì thì tính mạng nhỏ của hắn cũng không được yên. Tiếc rằng chủ tử của hắn lại là người không hiền thục như các cô nương khác. Nàng lại là một công chúa hống hách, kiêu ngạo, thích gây chuyện, chọc phá khắp nơi. Nếu không thì sao có chuyện xảy ra lúc năm tuổi đó. Tiên hoàng tổ chức tham quan dã ngoại, Tình Dung tinh nghịch, ham chơi lén trốn ra ngoài. Tuy không có nguy hiểm gì xảy ra nhưng sau khi trở về đám thái giám, cung nữ bọn hắn bị tiên hoàng đánh cho một trận dở sống dở chết để răn đe vì không trông chừng tiểu công chúa. Cũng là Tình Dung công chúa cầu xin nên còn cứu vớt cái mạng thấp hèn của hắn đến giờ phút này. Tuy tính cách nàng bất thường nhưng đối với nô tài không khắc khe, còn có phần thiên vị nên bọn nô tài rất mực trung thành và thoái mải khi ở bên cạnh nàng.

“Trời trưa gió mát như vậy, không tận hưởng không khí này mà chui vào phòng làm gì cho nóng nực”

“Chủ nhân cao quý, dù sao người cũng đã là một đại cô nương, chẳng may rơi xuống bị thương ở đâu sau này làm sao có thể gả ra ngoài”

“Ngươi dám trù chủ nhân của ngươi” Tình Dung cau mày, định chống tay ngồi dậy dạy dỗ tên nô tài một trận nhưng lại trượt tay, mất thăng bằng bổ nhào từ trên cây xuống

Mắt trong thấy một thân hình đang rơi xuống, A Đậu sợ chết khϊếp, trong đầu muốn nhanh chóng chạy lại đỡ nhưng tay chân y luống cuống, không kịp phản xạ.

Nghĩ rằng cái mặt của mình phải đập xuống đất, để lại vài vết sẹo, Tình Dung nhắm chặt mắt chờ đợi cơn đau ập đến. Nhưng từ đâu một thân ảnh nhanh như cơn gió bay lên ôm ngang eo nàng, kéo nàng vào lòng, nhẹ nhàng chạm đất.

Thân hình cao lớn bao bọc nàng trong lòng, như sợ có điều gì làm tổn thương đến nàng. Hơi thở ấm nóng phả từ trên đỉnh đầu khiến thần trí Tình Dung lạc trôi đến nơi nao. Hai người lặng im giữ nguyên tư thế như không muốn rời xa. Đến lúc A Đậu không thể nhìn nổi nữa, khẽ ho một tiếng

“Ngươi… sao ngươi dám vô lễ với công chúa. Còn không mau buông ra”

Người nọ lúc này mới cảm thấy thất thố, vội đẩy Tình Dung ra, quỳ một gối trước mặt nàng.

“Thuộc hạ thất lễ, mạo phạm công chúa”

Tình Dung vẫn còn đang ngất ngây trong cái ôm từ thân thể rắn chắc kia, nghe giọng nói trầm thấp mới cúi xuống nhìn người đang hành lễ hết mực cung kính. Y mặc một bộ hắc y, nửa khuôn mặt bị chiếc khăn đen che khuất không nhìn ra được dung mạo.

“Ngươi là ai?”

“Thuộc hạ là ám vệ vừa đến”

“Ám vệ sao lại xuất hiện ở đây?” A Đẩu chen vào, chợt nhận thấy cái liếc mắt của công chúa, y rụt vai lui về sau vài bước.

“Tháo khăn bịt mặt xuống” Dù chỉ mới mười lăm tuổi nhưng vốn là một công chúa nên lời nói của Tình Dung mang đầy tính uy quyền

“Hạ thần không dám” Ám vệ không vì giọng điệu ra lệnh của Tình Dung mà kinh sợ, vẫn cất giọng từ tốn

“Ngươi không dám lại to gan xuất hiện trong cung bổn công chúa, ta lại nghĩ ngược lại”

“Nếu công chúa cảm thấy thuộc hạ mạo phạm, thuộc hạ nguyện ý chịu phạt”

A Đậu đứng sau lưng nghe công chúa thị uy với tên ám vệ mà toát hết mồ hôi hột. Tuy công chúa tính cách bất thường nhưng nàng chưa bao giờ phạt ai nặng nề, đằng này người kia còn cứu công chúa, nàng lại lấy oan trả ơn. Làm nô tài bên cạnh công chúa hơn chục năm, hắn thầm nghĩ mình vẫn chưa hiểu hết công chúa.

“Ngươi còn dám thách thức bổn công chúa, ngươi nghĩ bổn công chúa không dám trừng phạt ngươi sao?”

“Thuộc hạ không có ý đó. Hiện tai thuộc ha đang lĩnh mệnh trong người, xin phép cáo lui. Sau khi xong việc sẽ trở lại xin lĩnh phạt từ công chúa”

Không đợi nàng cho phép đứng lên, ám vệ đã thoái lui nhanh chóng trước sự ngỡ ngàng của Tình Dung

“Hắn ta… dám….bỏ đi như vậy sao?” Tình Dung nghiến răng nghiến lợi gằng từng chữ. Lần đầu tiên có người dám vô lễ như vậy trước mặt nàng, hắn là ai làm dám ngang nhiên như vậy chứ

“A Đậu điều tra rõ cho bổn công chúa rốt cuộc hắn là ai”

A Đậu bị tiếng quát của công chúa làm cho thất kinh, cũng quên đáp tuân mệnh đã thấy Tình Dung hầm hực bỏ đi. Chỉ khi nào tức giận thực sự công chúa mới gọi y là A Đậu. Vậy nên nếu lần này y không thu được kết quả như công chúa mong muốn, y xác định nhận hình phạt không mấy dễ chịu