Công Chúa Dây Dưa Ám Vệ

Chương 1: Hẹn Ước

“Ca ca, người trông rất soái, sau này nhất định ta sẽ lấy người”. Một hài nữ ước chừng năm sáu tuổi, đôi mắt to tròn trong veo, nước da hồng hào, thân hình bụ bẫm trông hết sức đáng yêu. Hài nữ vận sắc phục bằng loại vải thượng hạng, dáng vẻ con cái nhà quyền quý, tuy còn nhỏ lại có thể nói ra được mấy lời như thế

Mãi không nghe thấy đối phương nói gì, hài nữ to gan lay cánh tay Mặc Thanh không chút e dè. Chàng thiếu niên mười hai tuổi cúi đầu trìu mến nhìn hài nữ chỉ mới thấp tới ngang eo mình nhưng khẩu khí không hề nhỏ chút nào. Y quỳ một gối, đối diện tầm mắt nữ hài mỉm cười đáp “Ta đợi muội lớn lên”

“Vậy là ca đồng ý rồi nhé! Ta tên Tình Dung. Ca tên gọi là gì?” Hài nữ nghe được đáp án rất mực vừa lòng, vội vàng hỏi tiếp

“Ta tên…”

“Tiểu công chúa, tiểu tâm can, sao người lại chạy tới đây. Bọn nô tài tìm người sốt hết cả ruột” Một loạt tiếng réo gọi của mấy tiểu thái giám, cung nữ từ xa đưa tới cắt ngang câu nói của Mặc Thanh

Bọn họ chạy trối chết, tiến về phía hai người. Trông thấy một thiếu niên lạ mặt thân cận bên Tình Dung, vội vàng kéo Tình Dung cách xa Mặc Thanh.

Một thái giám trạc tuổi Mặc Thanh, thái độ ngông nghênh đá vào người khiến y không kịp phản ứng nên ngã nhào ra sau “Vô lễ, ngươi dám tiếp cận công chúa là có ý đồ gì? Người đâu mau bắt lấy kẻ khả nghi này!”

“Tiểu đậu thối, ngươi dám đυ.ng ngã ca ca của ta” Chứng kiến một loạt hành động mất mặt của nô tài, Tình Dung giận dữ đẩy tên thái giám ngã sang một bên, ngăn ở trước mặt Mặc Thanh

“Tiểu đậu thối, nếu không nhờ có vị ca ca này, ta suýt bị rơi xuống nước rồi. Bình thường ta dạy các ngươi thế nào?”

Bọn thái giám, cung nữ há mồm trợn mắt, toàn thân run rẩy, toát mồ hồi lạnh không dám tin vào tai mình. Bọn họ nhìn nhau rồi nhìn tiểu công chúa, tuy mới năm tuổi nhưng được mệnh danh tiểu ác bá, thầm hỏi “Công chúa, không phải bình thường người dạy bọn ta không được để ai ức hϊếp, ai đυ.ng đến công chúa thì phải đánh cho gà bay chó chạy, nay sao lại không giống công chúa ngày thường. Bọn nô tài chưa được dạy phải làm gì trong tình huống này”. Đáp lại cho sự hoài nghi của đám nô tài là cái nháy mắt liên tục. Bọn họ a một tiếng rồi ồ một tiếng, đã hiểu.

Tiểu đậu thối trong miệng công chúa là thái giám tên A Đậu, miệng mồm lanh lẹ, đầu óc thông minh nhất trong đám nô tài theo hầu hạ nên được tiểu công chúa ưu thích nhất. Hắn nhanh chóng hiểu ngay ra vấn đề, lập tức bò dậy khoanh tay hành lễ “Tiểu nô tài thất lễ, không rõ sự tình, chỉ vì lo lắng cho công chúa nên hành động lỗ mãng. Mong tiểu công tử đại lượng khoan dung”

Nhìn một loạt chuyển biến trước mặt, khuôn mặt Mặc Thanh không chút biểu lộ. Y đứng lên, phủi bụi đằng sau, không thèm nhìn đám nô tài vào mắt. A Đậu càng thêm cay nghiến.

“Ca ca, người có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?” Tình Dung quan sát một lượt hành động của Mặc Thanh, biết chắc y không bị gì nghiêm trọng rồi lườm sang A Đậu, cất giọng bá đạo “Ca ấy bị thương ở đâu ngươi chuẩn bị nhận lại gấp đôi, à không gấp ba lần cho ta”

“Tiểu công chúa, nô tài sai rồi, nô tài chỉ là lo lắng cho người…” A Đậu vội vàng quỳ rạp xuống đất, nức nở lên tiếng

“Được rồi, ta không việc gì, ta đi đây” Mặc Thanh xoa chiếc đầu nhỏ có hai bím tóc lắc lư hai bên của hài nữ, nhẹ nhàng đáp

Tình Dung bị cử chỉ dịu dàng, ân cần của chàng thiếu niên thu hút hết tâm trí, càng không nỡ buông tay

“Ca… sau nay ta có gặp lại ca nữa không?”

Mặc Thanh dừng bước, ngoái đầu nhìn vào ánh mắt mong đợi của tiểu công chúa. Một hồi lâu chỉ đáp lại bằng nụ cười tuyệt đẹp rồi đi xa dần, để lại trong lòng hài nữ một niềm xao động lạ lẫm.

“Á, vẫn chưa hỏi tên ca ấy là gì” Tình Dung sực ngẩn ra, nhưng người đã đi mất rồi. Hài nữ tự gõ vào đầu mình, tiếc nuối trông theo hướng Mặc Thanh rời đi.