Ôn Nhu Giam Cầm

Chương 3

Thành Anh vén tóc mái bên tai, nhịp tim từ từ bình thường trở lại, giống như đang chào hỏi anh, nhẹ giọng nói: “Anh có thể tới, nếu như lần sau có tới thì nói với tôi một tiếng, bây giờ cũng không có gì để tiếp…”

“Không cần.” Ngụy Yến Xuyên ngắt lời cô có chút bất đắc dĩ nói: "Trước kia em rời đi, mà cũng không chào hỏi tôi một tiếng.”

“Tôi…” Thành Anh lặng lẽ ngước mắt lên đánh giá sắc mặt của Ngụy Yến Xuyên, ánh mắt thăm dò rất nhanh đã kết thúc. May mắn lần này anh đến không có quá nhiều cảm xúc kích động, lời lẽ tử tế có lẽ sẽ khiến anh bình tĩnh lại.

“Tôi tưởng anh sắp kết hôn rồi nên không muốn làm phiền.”

"Phải không.” Ngụy Yến Xuyên không thừa nhận cũng không phủ nhận, nhàn nhã đi dạo trong cửa hàng hoa. Nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng chân trước một bông hoa hồng rực rỡ, nghịch nghịch một cách nhàm chán, ngắt hai cánh hoa cầm trên tay.

Anh huyên thuyên hỏi: “Em ở đây bao lâu rồi.”

“Còn chưa đến một tháng.” Thành Anh thành thật trả lời.

“Nghe nói bạn trai của em cũng muốn tới?”

Không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng Thành Anh luôn cảm thấy mặc dù từ “bạn trai” được anh nhắc đại đến, nhưng nó lại càng giống một quả bom vô hình hơn.

Cô không trả lời.

"Tìm được bạn trai lúc nào?” Lại là một câu hỏi thăm không mặn không nhạt.

Thành Anh hoàn toàn im lặng, có lẽ Ngụy Yến Xuyên giờ phút này trông rất dễ nói chuyện, điều này giúp cô có đủ tự tin để giữ im lặng.

“Không nói cũng chẳng sao, tôi cũng không phải muốn biết.”

Thành Anh ngạc nhiên nhìn anh.

Ngụy Yến Xuyên nghịch hai cánh hoa, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Hoài Tây sao lại lạnh như vậy, có máy sưởi không?”

Thành Anh khịt mũi, sự xuất hiện của Ngụy Yến Xuyên đã khiến adrenaline của cô tăng vọt, cô không cảm nhận được không khí lạnh đang quét qua.

“Hệ thống máy sưởi sẽ mất một lúc nữa.”

“Ừm.”

Chỉ với một từ ngắn ngủn, Thành Anh không thể hiểu được anh muốn làm gì.

“Nếu như không có việc gì để nói…..”

“Đây là muốn đuổi tôi đi.” Ngụy Yến Xuyên thở dài, từng bước đi về phía cô, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ánh mắt anh nhìn cô càng dịu dàng.

“Tôi còn rất nhiều lời muốn nói với em.”

Thành Anh nhìn thẳng anh vài giây, cuối cùng cô vẫn cúi đầu. Cô biết ánh mắt của Ngụy Yến Xuyên luôn dừng trên người cô.

Nghĩ kỹ lại hai người đúng là đã hai tháng không gặp.

Sau khi rời đi không lời từ biệt, Thành Anh đã dành một tháng để tìm một nơi ở mới, cắt đứt mọi thứ trong quá khứ. Cô nghĩ Ngụy Yến Xuyên thực sự đã muốn ổn định, cô sẽ trở thành một sự tồn tại có cũng được mà không có cũng chẳng sao trong cuộc sống của anh.

Bây giờ xem ra, vẫn là như vậy.

Thế thì cô chẳng có gì phải sợ.

“Cũng không có gì đáng để nói, bây giờ tôi ở đây rất tốt, anh cũng nhìn thấy rồi đấy……”

“Đúng vậy, sẽ cười tươi.”

Chỉ là nhìn thấy anh thì sẽ không cười.

Ngụy Yến Xuyên bóp chặt những cánh hoa hồng, vắt ra một ít nước hoa hồng đỏ, để lại dấu vết quyến rũ trên lòng bàn tay anh.

“Cái này không phải, đến thăm bạn cũ của tôi sao.”

Danh xưng “bạn cũ” khiến Thành Anh cảm thấy choáng váng trong giây lát.

Ngụy Yến Xuyên thế mà lại sử dụng những từ ngữ bình thường như vậy để xưng hô với cô.

Hơn nữa là những từ mà….. bản thân cô không muốn nhắc lại nữa.

Điều này đại diện cho, Ngụy Yến Xuyên đặt cô ở vị trí bình đẳng hay không.

“Không mời tôi ngồi chút sao, một chén trà cũng không có.” Ngụy Yến Xuyên nhẹ giọng khiển trách, anh chỉ giả bộ tức giận. Càng giống như là bạn cũ tới thăm hỏi.

Thành Anh không từ chối được, hay nói cách khác cô chưa bao giờ từ chối bất kỳ ai trong đời, chứ đừng nói là loại người như Ngụy Yến Xuyên.

Nếu một tách trà có thể giúp anh quên đi những chuyện quá khứ thì cũng đáng.

“Xin lỗi, là tôi nghĩ không kỹ, phòng khách ở trên lầu.”

Cô dẫn anh lên tầng hai, Thành Anh ở phía trước dẫn đường. Khi lên lầu mông cô hơi vểnh lên, vòng eo, vòng mông lộ ra hoàn hảo trước mặt Ngụy Yến Xuyên.

Anh chỉ nhìn thoáng qua, trong đầu không khỏi hiện lên dáng vẻ cô uyển chuyển nằm dưới thân cái tên mà cô gọi là "bạn trai" thừa nhận yêu thương.

Ngụy Yến Xuyên dời ánh mắt đi.

Trên lầu hai, bên phải là một phòng khách nhỏ. Thành Anh đi tới bật đèn, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu rọi không gian nhỏ bé, có thể thấy mọi thứ đã được sắp xếp cẩn thận, ấm áp lãng mạn, giống như phong cách trước đây của Thành Anh.

Nhưng mà, Ngụy Yến Xuyên từ xa liếc nhìn, xoay bước chân, đi đến căn phòng bên trái.

"Này, không phải ở đó.” Thành Anh ở phía sau gọi anh lại. Nhưng ngụy Yến Xuyên đã bỏ ngoài tai, bước tới đó, bật đèn.

Là phòng ngủ.

Chiếc giường đôi trải ga trắng ánh trăng, sạch sẽ ngăn lắp. Liếc nhìn xung quanh, rất tốt, trong phòng không có đồ của đàn ông.