Có thể do vừa xong tiệc xã giao, người đàn ông còn vương hơi rượu chứa đầy nét mệt mỏi và mất kiên nhẫn.
Ánh mắt lạnh lùng, nét mặt sắc sảo, cả người trên dưới đều tỏa vẻ người sống chớ gần.
Không thể không thừa nhận, người này rất đẹp trai.
Anh như đang ở chốn không người, thậm chí không thèm nhìn hai người các cô, cầm điếu thuốc kiếm ghế ngồi xuống. Sau khi ngồi cũng chẳng nói lời nào, yên lặng hút thuốc, nhìn qua không giống như khách đến mua hoa, mà giống như đến kiếm chuyện.
Nhưng loại người có tiền như anh, thì tới đây kiếm chuyện gì?
Hồng Nguyên cảm thấy mình suy nghĩ nhiều, vì vậy không tiếp tục quấy rầy cô chủ làm ăn, chuẩn bị tính tiền.
Nào ngờ cô chủ như người mất hồn, đã sớm quay lưng đi, hai tay bất giác nắm chặt, gương mặt vui vẻ vừa rồi đã không còn mà thay vào đó là gương mặt tái nhợt.
Hồng Nguyên vô thức nhỏ giọng: "Chị, sao thế?"
"Không sao." Cô gái run run, thần sắc tán loạn, vội trả lời: "Em có muốn tìm thêm gì không?"
Hồng Nguyên cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, từ lúc người đàn ông kia ngồi xuống cảm giác, vô hình mang tới sự áp bách mạnh mẽ, ngay cả cô cũng có chút khó chịu.
Cô ấy áp sát lại gần, hỏi: "Cần em báo cảnh sát không?"
Có lẽ là do câu nhắc nhở của cô ấy, sau mấy giây, cô gái thở dài, tia sáng trong mắt nhạt dần, thì thầm nói: "Không cần."
Báo cảnh sát thì có tác dụng gì.
"Thật sự không cần?" Hồng Nguyên nghi hoặc hỏi lại.
"Không cần." Cô gái cười khổ, nói: "Em đem hoa đi đi, nói chuyện với em hợp lắm, có rảnh thì ghé chơi nhé."
Trong nhất thời Hồng Nguyên không rõ thật giả, cô vội vàng viết số điện thoại mình xuống một tờ giấy. Giờ phút này cô ấy cũng chỉ có thể làm vậy.
"Thật sự không có chuyện gì." Cô gái nhìn cô viết xuống dãy số, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại. Rõ ràng đã kết thúc, chẳng lẽ anh còn có thể bắt cóc cô sao.
Không cần phải sợ.
Không cần.
Nửa phút sau, Hồng Nguyên không tìm được lý do ở lại, ôm bó hoa vào ngực, bước ra cửa.
Lúc đi ngang qua người đàn ông, Hồng Nguyên quay đầu nhìn an, không ngờ anh cũng nhìn lại cô ấy, tầm mắt không hề tránh né.
Không hiểu tại sao lại mang theo dáng vẻ thù địch.
Hồng Nguyên quan sát anh, áo mũ gọn gàng, lại trông có vẻ xứng vô cô chủ, có lẽ là bạn trai của cô không chứng.
Ý niệm này chợt lóe, nếu như theo lời cô là bạn trai, sao thái độ của cô lại thay đổi nhanh như vậy.
Có lẽ thời gian dừng lại quá lâu, anh lại nhả ra một làn khói.
"Không tiễn."
Giọng nói trầm thấp khiến hai chữ kia càng thêm lạnh lẽo.
Đổi khách thành chủ.
Hồng Nguyên thu hồi ánh mắt, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiệm hoa lại yên tĩnh trở lại.
Hồng Nguyên chỉ bước ra vài bước, quay đầu nhìn lại, cô chủ đã treo bảng ngưng tiếp khách ngay cửa, thời gian cũng chỉ mới chín giờ năm phút.
Cô ấy cố ý chậm bước, khi không nghe được tiếng đánh nhau hay cãi vã mới tăng nhịp chân bước.
Gió đêm thổi đến, mưa thu lạnh đến tận xướng, Hồng Nguyên đội mũ, ôm hoa đi về phía khách sạn. Nhiệt độ thành phố Hoài Tây xuống thấp, khi ngủ phải đắp chăn thật dày mới chịu được.
Thành Anh rất hối hận khi sáng nay không xem dự báo thời tiết, nếu như cô xem, hoặc có ai nhắc nhở thì cô nhất định sẽ phơi chăn từ sớm, đến tối sẽ được ấm áp đắp chăn đi ngủ rồi.
Đáng tiếc là khi vào phòng cô mới phát hiện. Hơn nữa trên người cũng không mảnh vải, cô muốn che đi làn da mình, lại bị người đàn ông tưởng lầm là muốn kháng cự nên càng thô lỗ xé rách. Cho nên cô không thể không ôm chặt anh, rúc vào trong ngực anh, cắn răng chịu đựng.
Quanh đi quẩn lại, cũng không thể chạy thoát.
Thành Anh treo tấm biển đã đóng cửa lên, đối mắt với cảnh đêm đan xen giữa màu đen và ánh đèn neon, cô im lặng một lúc.
Một lúc sau, cô đóng cửa lại nhưng không hề ngẩng đầu lên, khi đối mặt với Ngụy Yến Xuyên, đây dường như là một hành động theo thói quen.
“Anh có chuyện gì không?” Thành Anh ngữ khí bình tĩnh, chỉ có cô mới biết tim mình đập nhanh cỡ nào.
Ngụy Yến Xuyên dụi dụi điếu thuốc, không ngờ lại đứng dậy đi tìm cái gạt tàn.
Nhưng Thành Anh không hút thuốc, đương nhiên sẽ không có thứ anh đang tìm.
Mãi cho đến khi anh đảm bảo đốm lửa ở đầu thuốc đã được dập tắt hoàn toàn mới ném vào thùng rác. Lúc này anh mới có vẻ giống một công dân tốt tuân thủ đầy đủ trách nhiệm và nghĩa vụ, chậm rì rì đi tới trước mặt Thành Anh.
Ngụy Yến Xuyên đứng dậy cao hơn Thành Anh mười lăm cm, mang theo sự áp bức và ngạt thở ập thẳng vào trước mặt.
“Không có việc gì thì không thể đến sao?”
Cũng may, Thành Anh từ giọng điệu của anh mà đoán ra, đêm nay anh không phát điên.