Nếu Sủng Thiếp Muốn Chạy Trốn

Chương 4:

Vân Đại thấy hắn rủ mắt nhưng không có ý định tiếp nhận túi thơm kia, hơi có chút hổ thẹn nói: “Buổi tối hôm đó ta thấy có muỗi định đốt ngươi, ta nhịn không được liền…. Lúc đó mới không cẩn thận đυ.ng đến thân thể ngươi, ta sau khi trở về liền làm cái túi thơm đuổi muỗi này, nếu ngươi không chê ta phiền liền nhận nó, xem như ta nhận lỗi chuyện hôm đó?”

Diệp Thanh Tuyển nhìn dáng vẻ cẩn thận của nàng, cũng không muốn làm nàng khó xử, đem túi thơm kia nhận lấy.

Vân Đại thở hắc ra một hơi, liếc trộm qua thấy hắn đem túi thơm kia bỏ vào trong ngực, làm tâm tình hoãn loạn của nàng tiêu tán đi rất nhiều.

Lúc này là cơ hội tốt, nàng sợ không nói ra lúc này, thì không biết phải đợi đến khi nào mới có thể lại nhìn thấy hắn….

Diệp Thanh Tuyển thoáng nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ, dường như đang ấp ủ chủ ý gì đó của nàng.

Quả nhiên sau đó, Vân Đại bộ dạng lấy hết dũng khí của nàng, nâng mắt lên nhìn hắn.

“Ta… ta cảm thấy mình rất thích chàng.” Khuôn mặt đỏ hết lên vất vả lắm mới thốt ra được một câu này.

Người đối diện nàng rốt cuộc cũng có một tia biến hóa.

Không đợi Vân Đại nói ra câu tiếp theo, ngoài dự đoán của nàng mà mở miệng nói: “Tính đến ngày hôm nay , chúng ta mới gặp nhau có 3 lần.”

Thậm chí, bọn họ cũng chưa nói gì nhiều với nhau.

Nghe được thanh âm của hắn, Vân Đại liền ngây ngẩn cả người, nàng kinh ngạc nhìn về phía hắn , lại thấy đối phương quay đầu nhìn thẳng vào mắt nàng nói: “Ngươi nói chuyện này với ta, chẳng lẽ vì ngày đó ta không chú ý đến ngươi, nên bây giờ cố ý đến đây để lừa gạt ta, đùa bỡn tình cảm của ta?”

Không thể không nói, tâm tư Diệp Thanh Tuyển luôn luôn rất nhạy bén, một câu trực tiếp chọc vào chỗ đau của Vân Đại.

Vân Đại không ngờ hắn lại hỏi đến việc này mà quên truy hỏi hắn không phải là người câm sao, bèn vội vàng giải thích: “Ta tuyệt đối sẽ không lừa chàng, lần đầu tiên gặp chàng đã có cảm giác rất thích chàng, từ trước đến giờ ta nghe người ta nói cái gì mà nhất kiến chung tình, chắc hẳn cũng là như ta đi.”

Nàng nói tới đây, ngữ khí càng thêm kiên định, ngượng ngùng mà kiên quyết nói: “Ta, ta chính là đối với chàng nhất kiến chung tình.”

Diệp Thanh Tuyển suýt nữa thì bị nàng chọc cho cười ra tiếng.

Thật tốt cho một câu nhất kiến chung tình.

Nàng không biết rằng đằng sau câu nhất kiến chung tình này thực chất là thấy sắc nổi lên lòng tham của nàng đây.

“Nhưng là….” Ngữ khí của hắn ôn hòa nhẹ nhàng mà chậm chạp, “Ngươi là di nương của gia chủ, như thế nào lại nói ra những lời này.”

Nàng không có nửa điểm phòng bị, phút chốc bị hắn nói ra thân phận, nàng càng thêm xấu hổ.

Nàng hôm nay cũng muốn thẳng thắng nói hết mọi chuyện với hắn, nhưng hắn lại nói ra trước làm nàng lại lâm vào tình huống khó xử, cho rằng nàng cố ý lừa gạt hắn , muốn đùa bỡn tình cảm của hắn.

“Nếu chàng đã biết được, ta cũng không dám giấu gì chàng, ta chính là muốn nói… Ta sớm đã nghĩ tới, nếu chàng không ngại, ta sẽ đi giải thích rõ ràng với gia chủ, cầu xin hắn thành toàn cho chúng ta.” Nàng ngập ngừng nói.

Nàng cùng với những di nương khác không giống nhau, nàng vào phủ, cũng không phải là được gia chủ nhìn trúng hay thích nàng, thậm chí lúc trước nàng còn không biết gia chủ trông như thế nào….

“Chàng cảm thấy như vậy được không?” Nàng nói xong lại khẩn trương hỏi hắn.

Diệp Thanh Tuyển không có trả lời nàng, chỉ là ánh mắt bỗng nhiên lướt qua vai nàng, nhìn về phía đằng sau nàng.

Thấy được ánh mắt đối phương, Vân Đại quay đầu lại, lại thấy Diệp Vinh Xương mang theo một đám hạ nhân đi về phía nàng.

Vân Đại không tự chủ hít một ngụm khí lạnh, trên mặt hiện lên vẻ thất thố.

Diệp Thanh Tuyển ở phía sau nàng đem hết biểu cảm của nàng thu vào trong mắt, trong lòng cảm thấy nàng thật buồn cười.

Không phải hắn không tin nàng, chi bằng nói, hắn căn bản không tin trên đời này có cái gọi là nhất kiến chung tình, càng sẽ không tin tưởng nàng vì một tên mã nô ti tiện mà vứt bỏ vinh hoa phú quý.

Đối với người nghèo mà nói, vinh hoa phú quý không tính là gì, chính là cơm áo không lo, một thân váy áo hoa lệ, cũng không cần làm gì còn được người khác hầu hạ, mỗi thứ đều rất dụ hoặc.

Hắn cảm thấy, lúc này nàng sẽ cật lực phủi sạch quan hệ với hắn, tất nhiên sẽ rất thú vị.

Hắn bỗng nhiên cảm thấy cổ tay áo có người cầm lấy.

Tiểu cô nương không có vội vã tránh xa hắn, ngược lại còn cầm tay áo hắn, vẻ mặt sợ hãi mà trấn an hắn: “Chàng đừng sợ…”

Vân Đại không phải không nghĩ đến việc này, nhưng không ngờ lại xảy ra nhanh như vậy.

Nhưng cũng tốt, tục ngữ nói, dao sắc chặt đay rối.

Chẳng qua hiện tại nàng hoảng hốt đến hoa mắt, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, chân và bụng như muốn rút gân.

Diệp Thanh Tuyển giật giật khóe môi, không biết là ai đang sợ hãi.

Nhưng mà ngay sau đó, sườn mặt hắn bị thứ gì đó chạm phải.

Hắn cơ hồ không biết phải phản ứng làm sao.

Vân Đại một tay che mũi, đôi mắt trông phút chốc chứa đầy nước mắt.

Đau quá…

Vân Đại lúc trước có nghĩ đến, muốn giải quyết chuyện này, nhưng không biết phải giải quyết như thế nào, chuyện này đúng là làm khó nàng mà.

Nàng lập tức nghĩ đến Thúy Thúy, người kia chắc chắc có biện pháp làm sao để kết thúc chuyện này.

Thúy Thúy bắt gặp người trong lòng cùng tiểu Hồng hôn môi, cho nên nàng ta cũng không cần cùng người kia giải thích, hay quay lại với hắn ta.

Thúy Thúy còn nói với Vân Đại, nam nhân kia có tới tìm nàng ta giải thích, trong lòng tuy thích nhưng cũng không tình nguyện quay lại.

Vân Đại thầm nghĩ, có lẽ mình nên dùng hành động để giải quyết tình yêu nam nữ này.

Vân Đại cảm thấy biện pháp hôn môi này tuy là có chút mắc cỡ, nhưng đây là cách nhanh nhất cũng sẽ thấy được hiệu quả tức thì.

Chỉ là lúc nàng quyết định, nhìn đến khuôn mặt đối phương, nhưng dù vậy, nàng cũng chỉ nhón chạm đến mũi của hắn.

Nhưng đối với người khác, nàng chính là bỗng nhiên xách vạt áo của gia chủ lên, sau đó hung tợn mà đâm đầu nàng vào mặt đối phương.

Chẳng qua, gia chủ cái gì cũng chưa làm, nàng đã đem chính mình đâm đến phát khóc.

Diệp Vinh Xương đi đến trước mặt bọn họ, Vân Đại lập tức nhịn đau, đành phải nhẫn nại quay đầu nhìn về phía Diệp Vinh Xương, đương nhiên hắn vì “bắt gian” mà đến, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn: “Thϊếp thích người này, thϊếp mong muốn ở bên người mà mình thích.”

Nàng nói tới đây, sợ có gì đó không ổn, lại vội bổ sung: “Tuy rằng….thϊếp là một bên tình nguyện, chính mình tự đến tìm hắn, nếu người giận, thì xử lí một mình ta là được, dù sao ta cũng không nghĩ đến việc sẽ làm di nương của người.”

Nàng chính là không có dũng khí nói ra những lời này, nhưng cũng nhân lúc này lấy hết can đảm ném ra hai câu “lời nói tàn nhẫn.”

Mọi người đều nói Diệp gia gia chủ là người rộng lượng, thường xuyên đem thϊếp thất của mình tặng cho người khác, nhưng sự việc liên quan đến mình, nàng cũng không dám xác định có thể xảy ra sai lầm gì hay không.

Chỉ là hôm nay qua đi, mặc kệ kết quả như thế nào, nàng cũng sẽ không sống trong sự sợ hãi nữa.

Hơn nữa từ nay về sau, nàng cũng sẽ không mơ thấy những giấc mơ kỳ quái nữa.

Nàng nói xong những lời đó, bộ dáng mặc người xử trí, lại không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Diệp Vinh Xương.

Diệp Thanh Tuyển rốt cuộc cũng phản ứng lại, đoán được hành động lúc này của nàng là có ý gì, thế nhưng thấp giọng cười cười….

Vân Đại lúc này tâm tình trầm trọng, nghe được hắn đang cười, liền nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Mà lúc này, Diệp Vinh Xương mới có động tác khác.

Hắn cũng hạ nhân phủi tay đi đến đứng đằng sau Diệp Thanh Tuyển.

Hạ nhân đem đến một trường bào màu đen, Diệp Vinh Xương cầm lấy, rồi sau đó tự mình hầu hạ Diệp Thanh Tuyển mặc vào.

Vân Đại hơi giật mình, nước mắt cũng ngưng lại, càng xem càng không rõ một màn trước mắt.

“Gia chủ” vì sao phải tự mình hầu hạ một mã nô mặc trường bào?

Diệp Vinh Xương cùng với hạ nhân được giao phó lui về phía sau đợi lệnh, Diệp Thanh Tuyển vuốt phẳn nếp nhăn nơi cổ tay áo, rũ mắt nhìn Vân Đại.

Hắn bỗng nhiên không biết Vân Đại nghĩ sao khi thấy hắn cùng mã nô trước kia có gì không quá giống nhau.

Đôi mắt như hồ nước sâu không gợn sóng trong đêm tối, yên tĩnh thâm trầm,lộ ra nhè nhẹ từng đợt lạnh lẽo, sâu không lường được.

Bộ dáng hắn ôn hòa như cũ, trong ôn nhu lộ ra vài phần bén nhọn cùng áp bách.

Mặt ngoài lộ ra dáng vẻ ôn nhu nhưng bên trong sâu không lường được, mọi người đều cho rằng hắn thật vô hại.

Vân Đại liền nghĩ đến những bông hoa tuyệt đẹp trên núi, nhìn qua phá lệ tốt đẹp, nhưng bên trong chứa toàn kịch độc.

Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng bị dọa đến choáng váng, giơ tay vỗ nhẹ, nhìn đôi mắt ngập nước của nàng.

Hắn dùng ngữ khí gần như thương tiếc hỏi nàng:

“Không muốn làm di nương?”

Vân Đại cứng họng.

Nàng nhìn thoáng qua vị “Gia chủ” choàng thêm trường bào cho hắn, trên mặt mơ hồ lập lòe tia u ám.

Hắn rõ ràng một chút cũng không bất ngờ, nhưng trong khoản khắc, lại dường như đã xảy ra biến hóa vi diệu.

Nàng không muốn làm di nương, nhưng…. Hắn hỏi chuyện này dường như có chút kì quái, nàng cũng không dám trả lời hắn.

Diệp Thanh Tuyển dường như không cần nàng đáp lại, lại hỏi: “Đối với ta nhất kiến chung tình?”

Hắn rũ mắt nhìn nàng chăm chú, đáy mắt nhìn đến hàng mi rũ xuống của nàng.

Nhưng mà Vân Đại lại cảm thấy rõ ràng, ánh mắt hắn nhiều hơn một tia nghiền ngẫm.

Nhưng hắn không chờ đáp án của nàng, mà cúi người phủ lên thân thể của nàng.

Hắn cúi sát người Vân Đại, đôi môi mỏng dừng lại bên tai nàng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, ôn nhu lên tiếng.

Vân Đại rụt rụt đầu, đối với hành động bất thình lình của hắn cảm thấy cực mất tự nhiên.

Hành động của hắn quá mức suồng sã, chỉ vì nói cho nàng một câu.

“…. Cho ta, Diệp Thanh Tuyển đội nón xanh vui đến vậy sao?”

Cơ hồ nháy mắt,Vân Đại cả người như bị sét đánh trúng, biểu tình không thể tin nổi nhìn hắn.

Một mảnh sương mù trong đầu nàng nháy mắt được đẩy ra, trong đầu nàng đồng thời vang lên câu nói của vị Gia chủ Diệp gia kia khi còn trong mộng.

Người nọ nói: “Ta, Diệp Thanh Tuyển không sợ báo ứng.”

Thanh âm trùng hợp vang lên, nghiễm nhiên xuất phát từ một người…

Ý thức được điểm này, Vân Đại theo bản năng lùi lại, kéo dài khoản cách với hắn, mông không để ý ngồi bệt trên mặt đất.

Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng hoa dung thất sắc, càng cảm thấy nàng ngây ngốc như một con cừu non.

Hơn nữa vừa rồi, cừu non chợt phát hiện, đồng bạn mà nó đang cố gắng mượn sức, kì thực là sói đội lốt cừu.

Cừu non hướng sói xám thổ lộ được một nửa, bỗng nhiên phát hiện phía sau có một cái đuôi.

Đáng tiếc nàng quá nhát gan, sợ hãi tìm cách chạy trốn nhưng không được.

Sói xám kia ngồi xổm trước mặt nàng, đối mặt với nàng nói: “Theo lý thuyết, nàng cho ta đội nón xanh, ta không thể nào để cho nàng sống đến già…”

Môi Vân Đại rung rung, một từ cũng không thể nói ra khỏi miệng.

Nhưng mà thấy đối phương đang nghiêm túc cân nhắc việc gì đó, lại cùng nàng nói: “Nhưng mà nàng lại đối với ta một mảng tình thâm cũng rất tốt.”

Rốt cuộc, trong phủ không có mấy nử tử đối với thân phận Gia chủ Diệp gia của Diệp Thanh Tuyển mà không động tâm.

Diệp Thanh Tuyển nhìn bộ dáng cứng đờ của Vân Đại, vét một lọn tóc mai của nàng ra phía sau, lời nói thập phần khinh thường: “Cho nên nàng đối với ta một mảng tình thâm sao?”

Lời hắn nói phản phất hàm chứa ý vị kiều diễm, như trong bông chứa kim.

Trước đó nói với nàng, nàng phản bội hắn nàng sẽ không có kết cục tốt, sau lại ám chỉ, nếu nàng thích hắn thì hắn vẫn có thể tha thứ cho nàng.

Dường như việc thổ lộ với hắn là nàng cam tâm tình nguyện chứ không phải là hắn đang bức nàng muốn nàng phải thích hắn.

Ám chỉ rõ ràng như vậy, Vân Đại có ngốc đến mấy nghe cũng hiểu được.

Phản phất nếu như nàng nói không thích hắn thì những việc xảy ra trong cơn ác mộng kia lập tức sẽ thành hiện thực.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đại tái nhợt, bộ dáng đáng thương chọc lòng người khác mềm nhũng, nhưng Diệp Thanh Tuyển không nhìn đến bộ dáng đáng thương đó, hắn vẫn đang chờ câu trả lời của nàng.

Vân Đại ngước mắt lên nhìn hắn, nhìn thóang qua năm ngón tay thon dài của hắn, tựa như nghĩ đến hình ảnh bi thống nào đó, đôi mi nàng rung rẩy.

Đầu vai co rúm lại, miệng mấp máy, cực kỳ gượng ép gật gật đầu.

Diệp Thanh Tuyển đứng dậy, bố thí cho Vân Đại một chút không gian để thở dốc.

Hắn lãnh đạm phân phó Diệp Vinh Xương: “Nàng vừa nói nàng không nghĩ sẽ làm di nương, nhưng nàng đối với ta yêu thích như vậy…”

“Một khi đã như vậy, hôm sau liền để cho nàng hầu hạ bên cạnh ta đi.”

Hắn nhìn về phía Vân Đại, bỏ đá xuống giếng, giọng lại vân đạm phong khinh mà nói: “Như vậy nàng lúc nào cũng ở bên cạnh ta, sẽ không đến mức ngày ngày nhớ thương.”

Vân Đại nghe đến câu cuối cùng, thật khóc không ra nước mắt.

Diệp Thanh Tuyển thấy nàng cuối cùng cũng biết sợ, trò hay ngày hôm nay hắn cực kỳ vừa lòng.

Trong phủ quá quạnh quẽ, thϊếp thất khác cũng thành tinh, thời gian lâu rồi hắn cũng cảm thất nhạt nhẽo.

Tiểu ngốc tử lần đầu tiên là nhận sai người, sau lại dám thèm nhõ dãi “Mỹ mạo” của hắn, còn muốn lợi dụng hắn làm “Gian phu” của nàng.

Nàng ngốc như vậy có thể sống đến hôm nay xem như ông trời không bạc đãi nàng.

Nhưng nàng vẫn là nử tử xinh đẹp, nếu là người khác, chưa chắc đã thành công.

Nhưng nàng cái gì cũng không biết, nhưng cố tình liếc mắt nhìn trúng Diệp Thanh Tuyển, thật cũng kỳ quái?

Diệp Thanh Tuyển vừa lòng rời đi, Diệp Vinh Xương mới đám đi tới chỗ Vân Đại.

Hắn thấy tiểu nương tử đáng thương cực kỳ, xuất phát từ việc đồng tình trấn an nàng hai câu: “Chủ tử xưa nay đã như vậy, chưa từng trách mắng ai, di nương không cần để trong lòng.”

Hắn nói là như vậy, nhưng trên thực tế chủ tử có chút khác, hắn chưa từng khi dễ nử tử nào giống như hôm nay…

Vân Đại lau nước mắt, hừ cũng không hừ một tiếng, liền về Trĩ Thủy Uyển, trốn vào trong phòng ai cũng không muốn gặp.

Thúy Thúy thấy nàng như vậy, nghĩ đến ngày đó, lòng có chút ngượng ngùng khuyên giải, nhưng lại nghĩ gia chủ an bài việc này, trong lòng nhịn không được chửi thầm hai câu.

Di nương nếu ngày đầu tiên cùng Diệp quản sự có gì đó, thì đó mới là cho Gia đội nón xanh.

Nhưng di nương lại không biết thế nào, cùng Gia qua lại, nhưng vẫn cấp cho Gia cái “nón xanh”.

Đến cùng Gia nghĩ như thế nào, người khác luôn luôn không thể nhìn thấu được.

Nếu người đối với việc này không tức giận, người lại đi đổi thân phận của di nương, nếu nói người tức giận, nhưng lại an bài di nương hầu hạ bên cạnh người, còn cấp cho di nương một cái mỹ danh cho rằng di nương “thương nhớ” người.

Cẩn thận nghĩ lại, Thúy Thúy cảm thấy Gia phảng phất chính là biếи ŧɦái.

Rốt cuộc từ khi Vân Đại vào phủ, chính là nhìn di nương rơi vào một cái hố đi, sau đó nổi lên hứng thú tự cho là mình thông minh lại rơi vào một cái hố khác lớn hơn.

Có lẽ đây gọi là số mệnh an bài?

Thúy Thúy bỗng nhiên muốn thay Vân Đại rơi vài giọt nước mắt chua xót.