Thúy Thúy như thế nào cũng không thể nghĩ đến, vị di nương phía trước có điều gì đó khác với khi xưa, hành động lần này của Vân Đại, tất cả đều là vì cấp cho gia chủ Diệp gia một cái nón xanh.
Kế tiếp hai ngày, Vân Đại hết sức chuyên chú may túi thơm, đem hoa văn kia may đến thập phần tinh xảo.
Đang lúc Vân Đại định bỏ hương liệu vào túi thơm, Thúy Thúy với vẻ mặt vui mừng tiến vào nói: “Mới vừa rồi tiểu nha hoàn làm việc ở thư phòng đến báo, hai ngày trước người có đưa nước ô mai đến gia chủ rất thích, kêu di nương lại làm một chén khác đưa qua.”
Vân Đại nghe vậy mới mờ mịt nhớ lại sự việc ngày đó, nàng nhớ rất rõ ràng chén nước ô mai nàng làm kia gia chủ cũng không có uống qua.
Nước ô mai hắn không uống, mà gia chủ giờ muốn uống?
Thúy Thúy không biết di nương đang nghĩ cái gì, thấy nàng phản ứng trì độn, vồi vàng nắm tay nàng chạy vội tới phòng bếp để làm nước ô mai.
Đâu vào đó Thúy Thúy theo Vân Đại đi tới thư phòng, nha hoàn bên ngoài đem Thúy Thúy ngăn lại, chỉ cho Vân Đại một mình đi vào.
Vân Đại tự mình bưng nước ô mai đi vào.
Trong phòng vẫn là Diệp Vinh Xương ngồi.
Nói đến chuyện này, hiện giờ da mặt của Diệp Vinh Xương càng thêm dày.
Ngày ấy hắn đem nước ô mai đưa cho chủ tử, chủ tử một ngụm cũng không thèm nhấp, còn bảo hắn mang đi.
Lúc đó hắn cũng đang khát, đơn giản liền uống một ngụm.
Một ngụm nước ô mai kia vào miệng thanh sảng vô cùng, hắn chính là thích uống những thứ như thế này, hương vị này cũng thật là chua chua ngọt ngọt vô cùng ngon miệng.
Lúc này mới cách mấy ngày không thấy, trong lòng hắn có chút phiền muộn, có chút tưởng niệm đến vị nước ô mai thanh mát kia. Trái lo phải nghĩ, đơn giản kêu di nương kia làm thêm một chén đưa tới, cũng uống qua đồ người ta đưa, hắn giải thích một chút hiểu lầm, vì nàng trước mặt Gia nói vài câu tốt đẹp, để nàng lưu lại trong phủ cũng xem như cấp nàng một cái nhân tình.
Vân Đại tiến vào sương phòng, vừa thấy vị kia trong lòng nàng có chút chột dạ.
Nàng để bát ô mai xuống bàn, thấp giọng nói: “Hương vị vẫn giống như lúc trước ta mang tới, không biết ngài có thích không.”
Diệp Vinh Xương tốt xấu gì cũng là quảng sự phòng thu chi ở trong phủ, người khác thấy hắn đều khách khách khí khí, nhưng thái độ của vị di nương này đối với hắn thập phần tự nhiên.
“Người làm chén ô mai này thật sự không tồi, đúng là rất hợp khẩu vị của ta.” Diệp Vinh Xương cầm chén sứ lên nhấp một ngụm, hương vị quả nhiên thanh mát giống hệt lúc trước.
Bên ngoài Thúy Thúy hướng vào bên trong liếc mắt một cái, liền ngây ngẩn cả người, một bên nha hoàn cười hì hì tiến đến bên tai thì thầm, liền thấy sắc mặt nàng ta càng thêm cứng đờ.
Nha hoàn nói: “Ngươi lại không biết tính tình chủ tử của chúng ta như thế nào sao, người làm việc trước nay đều không theo quy củ, hiện giờ chủ tử cao hứng thì thế nào liền thế đó.”
Thúy Thúy cắn căn môi không để ý đến nha hoàn kia.
Vân Đại từ bên trong đi ra,Thúy Thúy cũng mang vẻ mặt xấu hổ.
Vân Đại nghi hoặc hỏi nàng: “Chủ tử thích những thứ chua chua ngọt ngọt như vậy sao?”
Thúy Thúy hàm hồ nói: “Có lẽ là vậy, nô tỳ cũng không rõ nữa.”
Nàng ta nghĩ nghĩ lại nói với Vân Đại: “Gia từ trước đến nay hành sự không giống với lẽ thường, người có đôi khi tâm tình tốt, không sợ di nương làm sai việc gì, người cũng chưa từng trách cứ qua ai, nhưng ngược lại, đôi khi tâm tình không tốt, sẽ cảm thấy nơi nào cũng không tốt cho nên di nương sau này hãy tha lỗi cho Gia…”
Nàng ta nói những lời này có chút kì quái.
Vân Đại thầm nghĩ mặc kệ gia chủ có làm sao việc gì chẵn nhẽ còn cần một tiếp thất như nàng tha lỗi hay sao?
Nhưng Thúy Thúy có nói đến Gia là người rộng lượng, cùng với ý nghĩ của Vân Đại không mưu mà hợp.
Vân Đại chỉ cười nhạt nói: “Ta biết rồi.”
Để nàng thoát khỏi ác mộng, nàng tất nhiên cũng sẽ cảm kích gia chủ rộng lượng, nên nàng cũng không rảnh quản những việc khác.
Diệp Vinh Xương bỗng nhiên tỏa ra thân thiện, làm cho Vân Đại khẩn trương không ít.
Đặc biết là Thúy Thúy mỗi ngày đều nhiệt tình hỏi thăm, gia chủ gần đây đem công việc sắp xếp xong, liền muốn tới Trĩ Thủy Uyển của nàng.
Cho nên Vân Đại không dám kéo dài sự tình thêm.
Hôm nay mặt trời vừa lặn, Vân Đại liền đến chuồng ngựa để gặp mã nô kia.
Nhưng nàng tới chuồng ngựa chỉ thấy ngựa nhưng không thấy người đâu.
Vân Đại đợi trong chốc lát, liền thấy có hai bà tử đi ngang qua.
Hai người thấy nàng liền quan tâm hỏi: “Di nương có việc gì ở chỗ này sao, nơi này vừa bẩn vừa thối.”
Vân Đại hơi mất tự nhiên, hoảng hốt, thấp giọng nói: “Ta có đi dạo có chút mệt mỏi nên ở chỗ này nghỉ ngơi một lát.”
Bà tử thấy một phần da thịt nõn nà, dáng vẻ xinh đẹp, nên cùng nàng nói: “Ngài nghỉ ngơi xíu rồi nhanh trở về, nơi này nhiều muỗi, cắn ngài sẽ để lại sẹo.”
Bà tử đi rồi, Vân Đại chờ tới khi sắc trời tối hẳn, nhưng vẫn không thấy mã nô xuất hiện.
Vân Đại trong lòng có chút vắng vẻ. lại nghĩ đến ánh mắt của đối phương khi nhìn mình, cảm thấy hắn chưa chắc gì hắn đồng ý với suy nghĩ của nàng.
Hôm sau, Vân Đại cũng không tới chỗ chuồng ngựa mà đến chỗ lương đình trên cao để hóng gió, ngồi trong đình nàng nhìn về phía chuồng ngựa như vậy sẽ không để người khác chú ý đến mình.
Nhưng mà vẫn giống như hôm trước vẫn không thấy bóng dáng người nọ đâu.
Đang lúc Vân Đại trong lòng thất vọng tràn đầy, quay người lại lại nhìn thấy góc tường phía Tây, có người chôn đầu ở đó cho hắc mã ăn cỏ.
Vân Đại lập tức cảm thấy vui vẻ.
Kia không phải là mã nô ngày ấy tắm cho hắc mã sao.
“Ta hôm qua có đến chuồng ngựa tìm ngươi, đáng tiếc không có gặp ngươi, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này có thể gặp ngươi, ngươi gần đây rất bận sao?” Nàng nhéo nhéo cổ tay áo, đôi mắt cất chưa vài phần ngượng ngùng cùng kinh hỉ.
Diệp Thanh Tuyển ánh mắt nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Hắn không biết mình vội làm gì hay không nhưng cảm thấy nàng đang rất vội.
Hắn hôm qua nghe thấy nàng vì lấy lòng “Diệp gia gia chủ” lại cố ý đem đến cho Diệp Vinh Xương thêm một chén nước ô mai, hắn cảm thấy nàng toàn tâm toàn ý lấy lòng gia chủ cũng coi như là một di nương có chí cầu tiến.
Không nghĩ tới nàng còn âm thầm nhớ thương “mã nô” là hắn đây?
Diệp Thanh Tuyển không có mở miệng, Vân Đại cũng không cảm thấy thái độ lãnh đạm của hắn, lại thấp giọng nói: “Ta biết ngươi bị câm, cho nên ngày ấy mới không để ý ta đúng không… Đáng tiếc ta cũng không kịp giải thích với ngươi một câu, ngày ấy ta chỉ tình cờ đi ngang qua, chứ không có cố ý ở đó nhìn trộm ngươi…”
Nàng nói xong câu này khuôn mặt nhịn không được lại nóng lên, ngươi thật sự rất đẹp, nàng không nhịn được ở trong lòng nói thêm. Nàng thật khó tiếp thu được khi nói ra miệng lời như vậy.
Diệp Thanh Tuyển nghe nàng giải thích xong, đảo mắt cũng không có ý tứ muốn phản bác nàng.
Vân Đại nhớ tới mình muốn đưa túi thơm cho hắn, nhưng sờ soạn trên người nữa ngày cũng không thấy, mới nhớ tới hôm nay ra cửa nàng lại quên mang túi thơm đó bên người.
Nàng có một chút ảo não, cùng người trước mắt nói: “Ta vốn là muốn đưa ngươi một vật, nhưng lúc này lại quên mang theo, chạng vạng ngày mai ngươi ở chuồng ngựa chờ ta được không?”
Ban ngày không chỉ nóng bức, hơn nữa nhiều người ánh mắt phức tạp, chạng vạng là lúc mọi người không có chuyện gì để làm đều về phòng nghỉ ngơi, nên nàng cũng dễ dàng đưa đồ cho hắn.
Nàng nói xong liền đánh giá thần sắc của hắn, thấy hắn vẫn lãnh đạm như vậy, trong lòng nàng càng thêm khẩn trương, sợ hắn lại giống như lần trước không để ý đến nàng xoay người rời đi.
Hắn trầm mặt một lúc lâu đến khi Vân Đại ẩn ẩn lộ ra có chút thất vọng, cho rằng hắn thật sự không để ý đến nàng.
Nếu không phải Vân Đại dùng một đôi mắt không chớp chăm chú nhìn hắn, thì hắn cho rằng chính mình đang hoa mắt.
Nàng cực kỳ ngượng ngập nói: “Kia… kia ngày mai ta đến tìm ngươi.”
Nói xong lời này, nàng cũng dứt khoác xoay người trở về.
Diệp Thanh Tuyển nhìn nàng đi xa, sau một lúc lâu, khuôn mặt bỗng nhiên có vài phần trào phúng.
Cho nên hắn không chỉ có một thân phận hèn mọn là mã nô, còn là một người câm?
Bên kia, Diệp Vinh Xương cho bọn hạ nhân tìm khắp nơi, mới ở một góc xó xỉnh tìm được Diệp Thanh Tuyển .
Diệp Thanh Tuyển khi rảnh rỗi công việc yêu thích nhất của hắn là chăm sóc hắc mã, nghe nói ngựa này chủ tử nuôi từ nhỏ, đến nay đã được mười năm.
Diệp Vinh Xương tìm được chủ tử của hắn, nhìn thấy bên trong góc tường những hoa cỏ quý giá đã bị hắc mã gặm thành trọc lốc, lập tức giật giật khóe miệng.
Sợ rằng đem con ngựa này bán đi cũng không đủ tiền bù cho đống hoa cỏ kia… kẻ có tiền thật sự không thể lý giải được.
“Mấy quán rượu có sổ sách không sạch sẽ đã được xử lí triệt để, nô tài an bài một ít thân tín tin cậy đi tiếp quản.” Diệp Vinh Xương báo cáo mấy cái tên, Diệp Thanh Tuyển đều ngầm đồng ý, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Xử lý xong việc lần này, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm, không cần mỗi ngày thấp thỏm ở cùng chủ tử.
“Ta còn có việc muốn ngươi làm.” Diệp Thanh Tuyển bỗng nhiên nói.
Diệp Vinh Xương tưởng là chuyện gì quan trọng, lập tức nâng cao tinh thần chờ phân phó.
Chờ Diệp Thanh Tuyển nói xong, cả người Diệp Vinh Xương liền sửng sốt.
“Nghe hiểu chưa?” Diệp Thanh Tuyển thần sắc như thường, cũng không cảm thấy có việc gì không ổn.
Diệp Vinh Xương thấy Gia nhìn về phía mình, biểu tình có chút một lời khó nói hết, trả lời: “Nô tài đã hiểu.”
Diệp Thanh Tuyển hơi nhếch khóe môi, cảm thấy cuộc sống này không đến mức buồn tẻ đến vậy.
Vân Đại vào phòng tìm được túi thơm kia, nàng vỗ lên bề mặt hoa văn, trong lòng lại mong chờ đến ngày mai, gặp được đối phương phải nói như thế nào mới tốt.
Nàng hồi hộp suy nghĩ hết một đêm, ngày thứ hai thức dậy thật sớm, cố ý đến tủ quần áo, chọn một bộ váy mình thích mặc vào.
Ngày liền đi qua, sắp tới canh giờ hẹn, nàng mới mang theo túi thơm ra cửa.
Diệp Thanh Tuyển hôm qua đã đáp ứng nàng, hôm nay chắc sẽ không lỡ hẹn.
Khi Vân Đại đi, hắn cũng đã sớm ở chỗ kia chờ nàng.
“Nha… Đây, cho ngươi.”
Nàng bỏ qua sự ngại ngùng trong lòng đưa túi thơm qua cho hắn.
Diệp Thanh Tuyển rũ mắt nhìn nàng.
Nhìn cô nương đang tuổi hoa niên chưa trải sự đời, đôi mắt sương mù kia lóe lên thần sắc vui mừng.
Hắn gặp qua không biết bao nhiêu nử tử, Vân Đại ở trước mắt hắn ngày đầu tiên gặp mặt, hắn liếc mắt cái là biết lòng nàng nghĩ gì.
Chỉ là hắn xưa nay đều không thích nử tử đơn giản như vậy.
Hắn càng thích nử tử mang đến cho hắn sự “kinh hỉ.”