Thập Niên 70: Hợp Đồng Vợ Chồng

Chương 18: Đối tượng xem mắt

Cô lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc rổ, sau đó nói:

“Thím Ba, mấy thứ này cứ để tạm ở chỗ của cháu đi. Chúng ta tạm thời đừng đυ.ng tới, sau này xem tình hình rồi tính sau.”

Thím Ba Trần ước gì Trần Ngưng nhanh chóng cầm đồ đi, mấy thứ đó đối với bà mà nói, quả thật không khác gì khoai lang phỏng tay.

Con trai của thím Ba là Tiểu Đào đứng ở bên cạnh nhìn, ánh mắt dính chặt vào chiếc rổ kia.

La Khiết biết con trai muốn ăn những thứ ở trong đó, nhưng đừng nói sữa mạch nha, cho dù là bánh quy trong hộp sắt kia, con trai cũng không thể ăn được.

Mấy thứ chạm tay vào là phỏng này, bà tuyệt đối không thể cho con trai đυ.ng vào!

Thím Ba thuận tay vỗ một cái vào tay của con trai, quở trách:

“Nhìn cái gì vậy, mau đi làm bài tập của con đi.”

Tiểu Đào rêи ɾỉ hai tiếng, liếʍ liếʍ môi, có chút không tình nguyện ngồi xuống ghế nhỏ tiếp tục làm bài tập.

Lúc này kỳ thi đại học vẫn chưa bắt đầu lại, nhưng các trường trung học và tiểu học vẫn đang mở cửa.

Chẳng qua yêu cầu của trường học rất nhẹ nhàng, sau khi tan học, Tiểu Đào rất ít khi phải làm bài tập, bài tập hiện giờ cũng là Trần Ngưng giao cho cậu.

Sau khi ăn xong, cậu Ba Trần đã lập tức đi đan giỏ ở trong sân, ông cũng nhìn thấy mấy thứ mà La Khiết mang về.

Nhân lúc Trần Ngưng không có ở đây, La Khiết bèn kêu ông vào căn phòng nhỏ của hai người, nhỏ giọng nói:

“Ba bọn nhỏ, anh nói xem chuyện này phải làm sao bây giờ. Nếu như em không nhầm, có vẻ như trưởng thôn muốn giới thiệu đối tượng cho Tiểu Ngưng.”

Cậu Ba Trần đang bỏ thuốc lá sợi vào tẩu thuốc, nghe thấy vợ mình nói như vậy, ông lập tức dừng động tác ở tay lại, ngẩng đầu nói:

“Giới thiệu đối tượng, giới thiệu ai?”

La Khiết lắc đầu:

“Em cũng không biết là ai, nhưng mà em nghe bọn họ nói, điều kiện gia đình nhà trai thật sự rất tốt.”

Cậu Ba Trần ngập ngừng một lúc, sau đó mới nói tiếp:

“Hay là Tiểu Quách của đội chiếu phim? Nếu là cậu ta thì không được! Mẹ cậu ta không chỉ có thế lực, mồm miệng còn rất xảo quyệt. Một khi cãi nhau, miệng bà ta chẳng khác nào súng máy liên thanh, ồn ào đến mức khiến người ta nhức hết cả đầu. Chẳng may hai đứa nó mà thành đôi, con bé bị ăn hϊếp thì chúng ta cũng không giúp gì được.”

“Mà bản thân Tiểu Quách cũng không phải hạng người tốt lành gì, mỗi ngày cậu ta đều vác máy chiếu phim chạy từ thôn này sang thôn khác, cũng không thể biết cậu ta có quan hệ gì với mấy cô gái khác không. Nói chung anh cảm thấy mối hôn sự này không ổn. Lỡ như sau khi kết hôn lại xảy ra chuyện gì đó, người lo lắng sốt ruột chẳng phải sẽ là chúng ta sao?”

La Khiết lập tức ngắt lời cậu Ba:

“Không phải Tiểu Quách, hình như gia cảnh của người kia còn tốt hơn cả Tiểu Quách. Rốt cuộc là ai, vợ của trưởng thôn cũng không nói với em, chỉ nói nếu được, buổi chiều ngày mai bà ấy sẽ dẫn người tới xem một chút, nhìn xem có phù hợp không?”

Cậu Ba Trần lắp bắp kinh hãi:

“Gia cảnh còn tốt hơn nhà Tiểu Quách, vậy thì có thể là ai chứ?”

Thím Ba Trần lắc đầu, lên tiếng khuyên nhủ:

“Cho dù là ai, hai ta đều không thể ngăn không cho Tiểu Ngưng gặp mặt. Em muốn trực tiếp từ chối, nhưng nếu bị đồn ra ngoài, thì có khác nào chúng ta là chú thím nhưng lại không muốn để con bé gả cho người trong sạch.”