Thập Niên 70: Hợp Đồng Vợ Chồng

Chương 17: Nhận đồ

Thím Ba Trần cũng không nghĩ nhiều, đáp một tiếng, sau đó cầm rổ ra khỏi nhà.

Lúc bà ấy trở lại, chiếc rổ không những không trống rỗng, trái lại còn đầy đặn hơn cả lúc rời đi.

Bên trên phủ một lớp vải đỏ, đồ bên trong đã sắp chạm đến tay cầm rổ, cũng không biết là thứ gì.

Sau khi vào nhà, bà lập tức dùng ánh mắt kỳ quái nhìn về phía Trần Ngưng, không biết là vui hay là buồn.

Trần Ngưng đang nhìn con trai út của thím Ba Trần làm bài tập, nghe thấy tiếng bèn ngẩng đầu nhìn thoáng qua, cô không khỏi kỳ quái hỏi:

“Thím Ba, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Thím Ba Trần cởi lớp vải đỏ ra, để lộ tấm vải bông màu xanh ở trên cùng.

Trần Ngưng bèn cầm tấm vải bông kia lên, chỉ thấy bên dưới có một chiếc hộp sắt tròn, bên ngoài hộp in hình bánh quy, có thể đoán được bên trong chính là bánh quy.

Mà ở phía bên dưới hộp lại là hai chiếc bình, trên bao bì có ghi là sữa mạch nha.

Nhà họ Trần hoàn toàn không thể mua được mấy thứ này, mua vải không chỉ cần tiền mà còn phải cần phiếu vải, sữa mạch nha là sản phẩm dinh dưỡng cao cấp.

Cho dù người nhà họ Trần bị bệnh, bọn họ cũng không nỡ mua, Trần Ngưng tất nhiên là nghi ngờ.

Thím Ba Trần tên là La Khiết cười một cách gượng gạo, nói với Trần Ngưng:

“Những thứ này là do trưởng thôn kêu thím mang về cho cháu, ông ấy nói năm đó ông nội cháu đã chữa bệnh cho lão thái thái nhà bọn họ, có thể nói là có ơn nghĩa lớn đối với nhà bọn họ.”

“Bây giờ ba mẹ và ông nội của cháu đều không còn nữa, lẽ ra trưởng thôn như ông ấy nên chăm sóc cháu. Nhưng trước đây ông ấy lại bận quá, không để ý tới việc này. Lúc thím đi tặng trứng gà, ông ấy nhìn thấy thím, bấy giờ mới nhớ tới.”

“Dù đã nói hết lời nhưng trưởng thôn vẫn kêu thím mang mấy thứ này về cho cháu, thím từ chối thế nào cũng không được. Ngưng à, hay là cháu cứ nhận đi?”

Khi La Khiết nói chuyện vẫn luôn quan sát đứa cháu gái này. Bà phát hiện Trần Ngưng cũng không vui, cô nhấp môi, vẻ mặt hơi trầm xuống.

Những lời tiếp theo La Khiết cũng không biết nên nói gì, bà đẩy chiếc rổ về phía Trần Ngưng, ý là để cô tự quyết định.

Trần Ngưng cũng không nhìn mấy thứ kia, cô im lặng trong chốc lát, sau đó mới hỏi thím Ba Trần:

“Cháu ở trong thôn cũng không phải ngày một ngày hai, trưởng thôn sớm không đưa muộn không đưa, vì sao bây giờ lại đưa cho cháu nhiều đồ như vậy?”

“Bản thân ông ấy cũng có hai đứa con trai một đứa con gái, còn có con dâu và hai cháu trai. Nhà có nhiều người như vậy, mấy thứ này cho ai mà không được, không thân không quen tại sao phải cho cháu?”

“Thím Ba, thím tin mấy lý do vớ vẩn này của trưởng thôn sao?”

Thím Ba Trần có chút gượng gạo nói:

“Ông ấy đã nói như vậy. Vốn dĩ thím cũng không muốn nhận, nhưng cháu biết mà, nếu như thím không nhận, thím sợ người ta sẽ nói thím tự ý quyết định thay cháu, giành lấy những thứ mà người khác đưa cho cháu. Cho nên có một số việc thím cũng không còn cách nào khác.”

Trần Ngưng hiểu được sự khó xử của thím Ba La Khiết, bởi vì không phải con cái nhà mình, bà không thể tự ý giúp Trần Ngưng từ chối mấy thứ này.

“Nếu không thì, đồ cứ để ở chỗ của cháu trước đã, chúng ta không đυ.ng tới nó. Nhận thì cũng đã nhận rồi, thím cũng không thể mang trả lại. Chúng ta sẽ nghĩ cách sau, cháu thấy có được không?”

Trời đã tối rồi, Trần Ngưng cũng không thể ép La Khiết đi trả lại đồ cho người ta.