11.
Ta gặp lại Trương cô nương vào hai ngày sau.
Nàng ở cửa sau cầu khẩn bà tử, muốn bà ta đem quần áo bẩn trong phủ cho nàng ta giặt.
Ma ma trả lời nàng: "Nếu đem quần áo dơ đưa cho ngươi, vậy thì nhóm nô tỳ chuyên phụ trách giặt giũ trong phủ lấy gì làm?"
Nàng ta nói xin lỗi rồi cảm ơn, mặc dù hơi cau mày nhưng ý chí trong mắt không hề nguội tắt.
Ta động lòng trắc ẩn cho cảnh ngộ của nàng, sai bà tử đem chút quần áo bẩn đưa cho nàng.
Ánh mắt nàng trở nên sáng hơn, liên tục huớng về phía ta cảm ơn.
Ta vừa muốn quay người đi, nàng bỗng nhiên nói: "Tiểu thư, ta nhớ được người. Ngày đó ở chùa, có phải người là một trong số ít những người không hề chỉ trích ta không?"
"Ngài là Lý nhị tiểu thư phải không. Ta nghe nói ngài gả cho một vị tướng quân, tướng quân ấy lại phụ lòng ngài. Ngài liền cùng hắn hoà ly. Ta lúc đó đã cảm thấy ngài thật đặc biệt, thật lòng kính nể ngài."
Ta nghĩ, ta có gì để nàng phải kính nể chứ.
Nếu như không phải được phụ mẫu ủng hộ, chưa hẳn ta đã quyết tâm được đến vậy.
Thế đạo này quá hà khắc với nữ tử.
Ta hỏi nàng có muốn vào nhà ngồi một chút không.
Nàng nói được, nàng tên là Trương Phương Nghi, phụ thân vốn dĩ là tú tài. Nàng nói nàng đã sớm biết ý phụ mẫu, nhưng nàng vẫn lựa chọn con đường mà nàng đã chọn.
Bởi vì nàng muốn sống sót.
Trương Phương Nghi xốc tay áo lên, trên hai cánh tay phủ đầy vết thương.
"Nhị tiểu thư, thế gian này nữ tử phải chịu quá nhiều uất ức. Nếu cứ tiếp tục nhẫn nhịn, không chừng có ngày phải đem cả mạng bồi vào."
"Ta không muốn sống trong cảnh như vậy. Quãng thời gian này đúng là rất khó khăn, nhưng so với ngày trước tốt hơn không biết bao nhiêu."
Trương Phương Nghi nói rất nhiều.
Mặt nàng có chút buồn bã thế nhưng sóng lưng vẫn kiên cường.
Ta lẳng lặng nghe nàng nói xong, chỉ muốn hỏi một câu: "Ngươi có nhớ hài tử không?"
"Nhớ, làm sao có thể không nhớ. Nhưng đầu tiên ta phải sinh hoạt thật tốt mới có thể nhìn thấy chúng lớn lên. Chờ ta tích luỹ đủ tiền bạc sẽ có thể giúp đỡ cho tương lai của bọn chúng."
Ta nghĩ ta may mắn được cha mẹ yêu thương, gia đình cũng có của cải cùng quyền lực, thế nhưng những cô gái khác lại không may mắn được như ta. Họ phải làm sao bây giờ? Ta phải làm thế nào để giúp họ đây?
Ta đem suy nghĩ của mình đến hỏi phụ mẫu.
Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta, hốc mắt có chút phiếm hồng: "Con là đứa nhỏ nhất nhà, cho dù có thành gia lập thất thì vẫn mãi mãi là nữ nhi của chúng ta. Con muốn làm cái gì cũng được, đừng lo lắng, chúng ta sẽ ra sức giúp con."
Phụ thân ta suy nghĩ một lúc rồi nói: "Con phải nhớ giúp đỡ người khác là vì thiện ý chứ không phải vì mua danh chuộc tiếng cho chính mình, phải giữ vững sơ tâm biết không?"
Ta nghiêm túc gật đầu: "Nữ nhi nhớ rõ lời cha dạy."
Sau khi nhận được sự hỗ trợ từ cha mẹ, ta bắt đầu bắt tay vào làm, gọi luôn cả Trương Phương Nghi. Sau đó dần dần số người đến nhận trợ giúp của ta bắt đầu nhiều lên, trong đó có cả thê thϊếp của quan lại lẫn thương nhân.
Ta chỉ muốn nói với các nàng, còn sống là còn hi vọng.
Không chỉ vậy còn phải sống cho tốt, còn phải sống cho có tôn nghiêm.
12.
Hôm nay ta đi dự tiệc ở phủ Trưởng công chúa.
Vừa bước vào đã nhận được rất nhiều ánh mắt phức tạp.
Lưu Tích Nhược lại lắc lư trước mặt ta.
Mặc dù đầu nàng ta cắm đầy châu vàng nhưng giá trị vận khí đã giảm rất nhiều.
Nàng ta bởi vì có thân phận Tề phu nhân cũng rất có mặt mũi, vừa vênh váo tự đắc, âm dương quái khí nói:
"Bây giờ danh tiếng của Lý nhị tiểu thư như mặt trời ban trưa. Khuyên nữ tử bỏ chồng. Đúng là cái gì cũng vậy, có kinh nghiệm thì sẽ làm tốt hơn."
"Ngươi nói sai rồi. Nếu như duyên phận vẫn còn thì chẳng ai muốn rời đi. Tất cả đều là chủ ý của các nàng, chính các nàng mới là người ra quyết định. Ngoài ra thì đâu phải ai ta cũng khuyên hoà ly, chẳng phải ta đã chúc ngươi cùng Tề Minh Tiêu bách niên giai lão, trăm năm hảo hợp đừng để xổng nhau ra hại đời người khác sao."
Lưu Tích Nhược trầm mặt, lạnh giọng nói: "Đúng là được người khác khen ngợi hai câu đã vênh váo tự đắc. Chờ khi phụ thân ngươi bị bãi quan xử trí, ngày lành của ngươi mới chính thức bắt đầu."
Ta chỉ cười không nói, ánh mắt nhìn nàng ta giống như nhìn thiểu năng.
Nàng lại cho là mình chiếm thế thượng phong, chế giễu nói: "Nếu như có một ngày nhà ngươi bị tịch thu gia sản, đến mức không thể không bán mình. Ta nhất định sẽ thu nguơi làm nha hoàn rửa chân, cho ngươi một phần cơm ăn."
Ta gật đầu: "Ngươi xác thực đủ độ lượng. Nếu là ta gặp ngươi ở đầu đường đều không muốn nhìn nhiều thêm nửa cái, thậm chí một cái màn thầu cũng lười bố thí."
Ta với nàng châm chọc nhau thẳng đến lúc trưởng công chúa gọi ta đi nói chuyện mới dừng.
Trưởng công chúa gọi một mình ta tới là vì có chuyện muốn nói riêng với ta.
Nhưng ta đại khái cũng đoán được nàng muốn nói gì.
Nghe nói trưởng công chúa cùng phò mã là thanh mai trúc mã. Thế nhưng hiện tại phò mã đà đầy phòng mỹ thϊếp, trưởng công chúa nhiều lúc cũng phải nhường nhịn.
Sau khi ta hành lễ, trưởng công chúa bảo ta ngồi cạnh nàng.
Nàng hỏi: "Lý nhị tiểu thư, bản cung có chút hiếu kỳ nên mạo muội hỏi ngươi một câu. Tề tướng quân mang Lưu thị về, cùng lắm thì chỉ có thể nạp làm thϊếp. Ngươi vì sao nhất quyết phải hoà ly với hắn?"
"Hồi trưởng công chúa, Tề Minh Tiêu từng hứa với thần nữ cả đời không nạp thϊếp hay lêu lổng bên ngoài. Kết quả hắn đã nuốt lời. Thần nữ nhượng bộ lần này, lần sau sẽ càng trầm trọng thêm. Dù sao cũng sẽ uỷ khuất chính mình, Lưu thị cũng không ngừng bày trò trước mặt thần, chẳng bằng sớm ngày buông xuống, giải thoát lẫn nhau."
"Sau khi hoà ly, ngươi có từng hối hận chưa?"
"Thần nữ cảm thấy may mắn khi mình đã đưa ra một lựa chọn vô cùng chính xác."
Trưởng công chúa có chút đăm chiêu, gật đầu.
Trong yến hội, Lưu Tích Nhược còn muốn khó dễ ta.
Chưa chờ ta phản kích, trưởng công chúa đã thay ta giáo huấn nàng một trận.
Ta nhìn thanh khí vận trên đầu trưởng công chúa, thầm nghĩ có lẽ nàng đã quyết tâm rồi.
13.
Yến hội ở phủ trưởng công chúa kết thúc được hai ngày thì Tề Minh Tiêu sai người đưa thiệp cưới của hắn và Lưu Tích Nhược đến Lý phủ.
Thϊếp mời vừa phát ra cũng hiểu Tề Minh Tiêu lần này thật sự vì Lưu Tích Nhược mà bỏ công, hôn lễ được chuẩn bị rất kỳ công.
Huynh trưởng ta tức đến mức muốn đem Tề Minh Tiêu trùm bao bố đánh cho một trận, may mắn tẩu tẩu ta đã kịp đem huynh ấy ngăn lại.
Ta xem màn hôn lễ hoành tráng này, nhất thời cảm thấy có chút nghi hoặc.
Tề phủ có bao nhiêu của cải, thân là tiền chủ mẫu ta hiểu rõ hơn ai hết.
Vậy tiền này hắn đào ở đâu ra.
Không nghĩ đến hôm sau đã nghe nói Tề phủ đang bị tra xét.
Ca ca hưng phấn chạy vào nói cho ta, kế hoạch của phụ thân đã thành công, bắt đầu thu lưới.
Đầu tiên là Lâm Nhất bị vạch trần nhận hối lộ, mua bán quan chức.
Sau đó thì Tề Minh Tiêu cũng bị tra ra, là do bị thủ hạ cùng người nhà Lâm Nhất cáo trạng. Sự việc nháo to đến trước ngự tiền.
Cuối cùng vỡ lẽ ra Lâm Nhất gi.ết lương tướng để chiếm công lao, còn cấu kết với địch.
Hoàng đế long nhan giận dữ, ai cần mất đầu thì mất đầu, ai phải vào ngục thì vào ngục.
Hôm sau Trương Phương Nghi đến tìm ta, sắc mặt có chút khó xử.
"Nhị tiểu thư, có một vị tên Lưu Tích Như đến tìm."
Nói đến danh tính của đối phương, Trương Phương Nghi lắc đầu nói.
"Nhị tiểu thư, tất cả mọi người đều biết nàng là ai. Nàng nói nàng muốn rời khỏi Tề tướng quân. Ta nghĩ nói đều là nữ nhân, dù cho có thù hằn gì thì hẳn vẫn nên giúp đỡ lẫn nhau."
Ta cúi đầu, trầm giọng hỏi: "Phương Nghi, ngươi biết vì sao nàng muốn rời khỏi Tề phủ không?"
"Bởi vì Tề tướng quân hiện đang bị giam giữ."
"Nàng đã hưởng thụ vinh hoa phú quý do Tề Minh Tiêu mang đến thì cũng phải chịu đựng được hậu quả đến từ nó. Nàng vốn dĩ đâu phải là nữ tử gặp hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng gì mà tìm đến nơi này."
Cho dù bỏ qua ân oán riêng giữa ta và Lưu Tích Nhược, ta cũng không thể giúp ả.
Nếu như tất cả mọi nữ tử trong thành đều bắt chước Lưu Tích Nhược, muốn leo cành cao trở thành phượng hoàng hưởng thụ vinh hoa phú quý. Sau này trượng phu gặp hung hiểm khó khăn lại tìm đến nhóm chúng ta xin hỗ trợ hoà ly. Vậy thì thật thương thiên hại lý.
Trương Phương Nghi trả lời: "Nhị tiểu thư thứ tội. Ta nhìn nàng bộ dáng đáng thương nên nhất thời muốn giúp nàng, lại không nghĩ nàng là kẻ tuyệt tình như vậy."
"Lưu Tích Nhược chỉ lo xem mình là phu nhân của Tề Minh Tiêu mà quên mất thân phận của chính mình. Nàng ta và Tề Minh Tiêu còn chưa có hôn ước, ngay cả thị thϊếp còn không bằng, cùng lắm chỉ tính như thông phòng thôi. Tề phủ bị tịch biên gia sản thì nàng cùng lắm được xem như nô bộc, bị đuổi ra đường thôi.
Ta chợt nhớ đến lời Lưu Tích Nhược nói với ta lúc trước.
Nàng nói chờ nhà ta bị tịch biên tài sản, nàng sẽ nhận ta về làm nha hoàn rửa chân.
Nghĩ cũng thật hay nha.
15.
Sau khi Lâm Nhất bị ché.m đ.ầ.u. Tề Minh Tiêu và những viên quan có liên quan khác cũng bị phán xử trảm.
Nhà ta ngược lại người đến bái phỏng không ít.
Phải nói là đông như trẩy hội.
Thậm chí còn có kẻ nhàn rỗi muốn làm mai cho ta.
Lý gia nước lên thuyền lên, người đến cầu thân muốn đạp nát bậc cửa nhà ta.
Thời gian xử trảm Tề Minh Tiêu đã được xác định.
Hắn tuyền lời muốn cùng ta gặp mặt lần cuối.
Lại nghĩ nếu như đến nhà lao nhìn cũng chỉ thấy hình ảnh hắn lúc thất thế, cùng lắm là chế giễu thêm vài ba câu.
Ta lắc đầu trả lời: "Không cần đâu."
Tề Minh Tiêu bị xử trảm ngày đó, ta ngồi một mình trên trà lâu nhìn đoàn xe tù chạy ngang qua.
Tề Minh Tiêu bị ném đầy trứng ung cùng rau héo, vô cùng chật vật.
Thanh khí vận đã cạn kiệt.
Bất chợt hắn ngẩng đầu nhìn lên, cùng ta bốn mắt giao nhau.
Ánh mắt đờ đẫn dần có chút tinh thần, lại như vô cùng hối hận.
Đã ra nông nỗi này, hối hận có ích gì đâu.
Vốn dĩ sự nghiệp vẫn có thành tựu, lại cứ nhất quyết muốn leo lên đại thụ Lâm Nhất, tự dấn thân vào vũng nước đυ.c đó.
Bây giờ hối hận cũng đâu thay đổi được gì.
Xe tù đi đến đâu, bách tính ở phía sau chạy theo thoá mạ đến đó.
Ta chợt cảm thấy không còn thú vị, đứng dậy rời đi.
Trên đường hồi phủ, Lưu Tích Nhược ngăn trước xe ngựa của ta.
Nàng đứng trước xe ngựa, ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía ta, vẫn là bài cũ: "Lý Hữu Ninh, ngươi có gì lợi hại hơn người khác chứ, cũng chỉ là đầu thai tốt hơn kẻ khác mà thôi."
Ta ngồi trong xe vui vẻ nhìn xuống nàng: "Lưu Tích Nhược, kẻ có tâm hại người cuối cùng sẽ tự gieo gió gặt bão."
Sau khi ta nói xong, Bảo nhi hạ màn xe xuống, ra hiệu cho xa phu rời đi.
Châu nhi nghi hoặc nhìn về phía ta: "Lưu Tích Nhược bụng sao vẫn chưa nổi lên, nàng thật sự có thai sao? Hay là vốn dĩ từ đầu nàng đã lừa dối mọi người?"
Bảo nhi lại nói: "Quan tâm nàng ta làm gì."
Đúng vậy, quan tâm làm gì chứ.
Nghe nói Lưu Tích Nhược sau này vào thanh lâu trở thành kỹ nữ.
Lời ta nói lúc trước, muốn sinh chưa hẳn sinh được đã ứng nghiệm. Nàng ta cũng thật đủ nhẫn tâm.
15.
Mấy tháng sau triều đình lại xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.
Trưởng công chúa hoà ly rồi.
Toàn tộc phò mã bị cách chức.
Thật ra trưởng công chúa từng hỏi ta, có câu phá 10 toà tháp cũng không huỷ một mối nhân duyên. Loại chuyện này sẽ khiến ta bị chỉ trích như vậy, liệu có thể kiên trì được bao lâu.
Ta nói mặc kệ người đời chử.i rủa, chỉ cần có thể giúp cho những phụ nhân có số phận bi đát thoát ra khỏi nghịch cảnh, ta xem như vui lòng.
Trưởng công chúa nghe vậy trầm ngâm rất lâu.
Sau khi hoà ly cùng phò mã, nàng mở trường tư thục dành cho nữ tử.
Muốn dùng một phần sức lực của mình để giảm bớt gông xiềng trên người nữ tử.
Tổ chức của ta cũng phát triển tốt hơn. Nếu như gia đình vẫn còn cứu vãn được ta sẽ động viên họ quay về, còn không thì sẽ giúp các nàng hoà ly sau đó bắt đầu cuộc sống mới.
Ta nhìn chỉ số may mắn trên đầu từng người dần dần tăng lên, khẽ mỉm cười.
Chỉ cần đủ dũng khí bước qua những ngày u tối, mặt trời sẽ ló dạng, cuộc sống cũng sẽ ngày một tốt hơn.
Làm người, hết thảy phải luôn hướng về phía trước.
Chỉ cần còn hi vọng, vận may sẽ tìm đến, cuộc sống sẽ sang trang.