1.
Lạc Nam và Lạc Bắc là hai anh em song sinh sói tuyết mà chị họ và tôi đã cứu thoát khỏi chợ đen.
Khi ấy, chị họ và tôi trông thấy hai sói con bẩn thỉu liền quyết định, mỗi người nhận nuôi một đứa.
Tôi đón Lạc Bắc, chị họ đón Lạc Nam.
Cứ vậy, mười ba năm trôi qua.
Vốn dĩ, tôi nghĩ rằng dù Lạc Bắc không thích tôi, anh ấy cũng sẽ ghi nhớ ơn tôi.
Bỗng một lần tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa anh ấy và những thú nhân khác.
Có ai đó hỏi Lạc Bắc: " Liễu Vũ đã đối xử tốt với cậu như vậy, tại sao cậu lại lạnh nhạt với cô ấy? ".
Lạc Bắc cười khẩy: " Ai cần cô ta tốt với tôi cơ chứ? ".
" Lạc Bắc, rõ ràng là cậu thân ở trong phúc không biết phúc."
" Phúc? Vậy thì tôi phải cảm ơn Liễu Vũ thật nhiều. Nếu không phải cô ta đón tôi trước, thì lúc này bên cạnh chị Thanh Thanh phải là tôi ".
Có người chêm vào: " Cũng dễ hiểu thôi, so với Liễu Thanh Thanh, thì Liễu Vũ trông bình thường quá mà ".
Đột nhiên, tôi nhớ về đêm mười ba năm trước, khi đôi mắt Lạc Bắc nhìn tôi và chị họ lấp lánh ánh sáng.
Sáng hơn cả những vì sao trên trời.
Đó là lý do khiến tôi chọn anh ấy, cũng là khởi đầu cho sự ấm ức của anh với tôi.
Nỗi đau tê tái ập đến, thứ cảm xúc như đi trên dây bấy lâu nay, giờ phút này đã tan thành mây khói.
2
Tôi ngồi thừ trên chiếc ghế dài trong phòng khách cho đến nửa đêm.
Lần này đến lần khác cầm chiếc gương lên, soi ngắm hình ảnh thiếu nữ mặt tròn da ngăm trong gương.
Vốn tưởng đã bình thường, giờ lại càng thêm xấu xí.
Tôi ghét bỏ ném chiếc gương sang một bên, nhưng lại không cầm nín được mà một lần nữa cầm lại.
Tôi tưởng tượng đến nụ cười tỏa sáng rực rỡ của chị họ.
Tôi cúi đầu, để mặc nỗi mặc cảm bao trùm lấy mình.
Tiếng mở cửa vang lên.
Lạc Bắc nồng nặc mùi rượu, chỉ liếc tôi một cái nhàn nhạt rồi định ngoảnh sang phòng ngủ.
Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt, đứng dậy lần đầu tiên nắm lấy đuôi anh ta, nhưng bị Lạc Bắc nhanh chóng hất văng ra.
Anh ấy lùi lại một bước, giọng lạnh lùng: " Đừng đυ.ng vào tôi ".
Cũng như lần đầu tôi định chạm vào tai sói của anh .
Tôi vốn nghĩ do bản tính lạnh nhạt nên anh ấy mới xa lánh, nhưng hóa ra chỉ là vì anh ấy ghét tôi.
Kể cả khi tôi đã vất vả nuôi nấng Lạc Bắc mười ba năm sau khi đón được anh ấy về .
Tôi không khỏi cười tự giễu, thì ra người không đẹp thì tấm lòng chân thật cũng không đáng để người khác trân trọng.
Không rõ nước mắt lăn ra lúc nào, khi tôi ngẩng đầu lên một lần nữa, thì phòng khách chỉ còn lại mình tôi.
Nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây, không ngừng lăn dài.
Nỗi tuyệt vọng bao trùm lấy tôi, lặng im như bóng đêm
.
Tôi lại không khỏi nhớ đến những buổi hội chợ trước kia trường thường tổ chức.
Tôi sẽ mang theo một nồi thịt bò lớn tìm Lạc Bắc trong sân: " Lạc Bắc, lần này có thể đi hội chợ cùng em được không? ".
Lạc Bắc thò đầu ra khỏi bể bơi: " Không ".
" Nhưng có nhiều người đều dẫn theo thú nhân trong gia đình đấy ".
" Không đi. Nếu muốn, cô có thể nuôi thú nhân khác ".
Cho nên, lần nào tôi cũng một mình đi hội chợ.
Khi ấy, tôi đứng trong góc, nhìn Lạc Nam mang khuôn mặt giống hệt Lạc Bắc, nhưng lại nở một nụ cười ấm áp.
Lạc Nam vuốt ve đầu chị họ, hỏi: " Thanh Thanh, em có muốn con gấu bông đó không? ".
Chị họ gật đầu cười, muốn nhón chân sờ tai sói của Lạc Nam, Lạc Nam luôn sẵn sàng cúi đầu để tiện cho chị họ.
Tôi như một tên trộm lén lút quan sát, khát khao cuộc sống của chị họ.
Sợ bị người khác phát hiện ra.
Nhưng có một lần, Trần Tứ An cùng phe phái của anh ta đẩy tôi xuống đất.
Lúc đó tôi rất hoảng sợ.
Giọng Trần Tứ An đầy mỉa mai: " Ồ, không phải lớp ta có nữ học bá Liễu Vũ đây sao? sao thú nhân nhỏ của cô không đi cùng cô vậy? ".
Phe phái của anh ta đáp lời: " Thú nhân nhà Liễu Vũ với nhà Liễu Thanh Thanh là anh em sinh đôi, kết quả là anh cả theo mỹ nhân, còn em trai theo mặt bánh đa, đổi tôi, tôi cũng chẳng đi ra ngoài làm gì ".
Tôi không phục, nghiến răng đứng dậy, đập thẳng vào mặt phe phái của Trần Tứ An.
Phe phái Trần Tứ An bị tôi đánh ngã xuống đất, Trần Tứ An vội xông tới đòi đánh tôi, cũng bị tôi đè trên đất đánh sưng hết mặt.
Kết quả là tôi bị gọi phụ huynh lên trường.
Tôi vốn nghĩ mẹ tôi sẽ đứng về phía mình.
Nhưng bà ấy lại trước mặt cả thầy cô lẫn Trần Tứ An oán trách: " Đứa Con gái này, đúng là đáng trách, bạn học cũng không nói sai, con có cái gì mà đánh người ta? ".
Tôi ngoắc vào áo mẹ, nhỏ giọng kêu: " Mẹ ".
Nhưng có vẻ như mẹ tôi không nghe thấy, vẫn tiếp tục nói: " Vốn dĩ cũng chẳng đẹp, tính tình còn tệ, nuôi thú nhân cũng khiến nó không để tâm đến mình. Sao tôi lại có đứa con đầu to mọt sách như thế này, nhiều khi tôi lại mong con gái mình là Thanh Thanh ".
Tôi không biết mình đã chạy ra khỏi phòng hiệu trưởng bằng cách nào.
Tôi chỉ nhớ rằng mình đã khóc suốt đêm tại công viên, khi về đến nhà, đón tôi lại là một cái tát trời giáng của ba.
Cùng với câu nói: "Hối hận không biết bao nhiêu lần khi sinh ra cái thứ như mày."
Trong phòng khách tối mù, tôi ngồi im lặng, mắt theo dõi sự chán chường của ánh sáng ban mai.
Chợt, một ánh nắng yếu lọt vào phòng, đẩy lùi bóng tối xung quanh.
Cảm giác an bình dần bao trùm lên tôi, xua đi những lo lắng và sợ hãi.
3.
Tôi ngồi trong phòng khách suốt một đêm.
Khi tia nắng đầu tiên chiếu vào, tôi theo bản năng né tránh.
Khi tôi chui vào căn phòng tối tăm của mình, thì tôi mới cảm thấy yên lòng đôi chút.
Nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhịp sinh hoạt đảo lộn khiến tôi tỉnh dậy với cái đầu trống rỗng.
Chốc lát mơ hồ lại bị nỗi mặc cảm và cô đơn vô tận bao phủ.
Tôi mở cửa, lúc này mới phát hiện trời đã tối.
Lạc Bắc đã ra ngoài, nhưng khắp phòng vẫn vương vấn hơi thở của anh ấy .
Tôi tùy tiện ăn xong bát mỳ, dọn dẹp hết mọi thứ trong phòng mà bản thân sở hữu.
Kỳ thực, cũng chẳng có bao nhiêu đồ của tôi.
Sau khi tôi đỗ đại học năm mười tám tuổi, tôi liền trốn khỏi nhà, lo sợ bố mẹ tôi không đối xử tốt với Lạc Bắc nên cũng đưa anh ấy đi cùng.
Lạc Bắc luôn giữ thái độ như vậy, không nhận cũng không chối.
Tất nhiên là không thể nói vậy hoàn toàn, anh ấy sẽ từ chối tôi chạm vào người anh , ôm anh ấy .
Những khi tôi túng thiếu nhất, chỉ thuê được một căn phòng, anh ấy chấp nhận ngủ giường, tôi ngủ sô pha.
Vì chiều cao một mét chín mấy của Lạc Bắc ra vào căn hộ cho thuê nhỏ bé cứ vướng đầu, tôi đành phải ngày đêm kiếm tiền mua một căn hộ ba phòng ngủ.
Tôi nghĩ rằng tôi chỉ còn lại Lạc Bắc, tuy rằng anh ấy có chút lạnh nhạt, nhưng dù sao cũng mãi là chú sói nhỏ tôi đón về.
Tình yêu là thứ luôn khiến người ta cảm thấy thiếu nợ, cho nên tôi đã mua tặng rất nhiều thứ cho anh .
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc anh ấy không muốn thứ tình cảm này.
Tôi quyết định sẽ thành toàn cho anh ấy .
Đóng gói hành lý, tôi đeo khẩu trang thật chặt rồi rời khỏi căn nhà của tôi và Lạc Bắc.
Đèn đường sáng trưng, tôi tùy ý dừng xe bên vệ đường, xuống xe, lang thang vô định.
Tôi thích đi dạo, Lạc Bắc cũng thích đi dạo, nhưng anh ấy không thích đi cùng tôi. Chỉ có khi chị họ đưa Lạc Nam đi thì anh ấy mới chịu đi cùng tôi.
Lẽ ra tôi nên phát hiện ra từ sớm hơn.
Bình thường đuôi của Lạc Bắc luôn cụp xuống, nhưng vào lúc đó lại phấn khích ngo ngoe liên tục.
Tôi còn nghĩ là do anh ấy nhớ Lạc Nam quá.
Một tiếng còi xe kéo tôi trở về từ kí ức.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy những thú nhân khác đến đón chủ của mình.
Là sự ấm áp mà tôi chưa từng cảm nhận được.
Tôi chỉ có một mình đứng ở đây, như một chú hề đang xem xiếc biểu diễn.
Sáng ngày hôm sau, khi nhân viên lần thứ ba xác nhận xem tôi có muốn hủy bỏ quan hệ với Lạc Bắc không, tôi vẫn gật đầu.
Con người đơn phương hủy bỏ quan hệ nuôi dưỡng với thú nhân cần phải bồi thường về mặt kinh tế, tôi để lại căn hộ ba phòng ngủ nhỏ đó cho anh ấy.
Cô nhân viên văn phòng đưa "Giấy chứng nhận hủy bỏ quan hệ" cho tôi và hỏi thêm một câu: "Liễu tiểu thư, vậy tờ này của ngài Lạc cô sẽ tự đưa cho ngài ấy hay cần chúng tôi chuyển giao".
Tôi lấy ra lá thư đã viết đi viết lại cả đêm: "Các cô chuyển giao cho đi, làm phiền các cô mang thêm tờ này cho anh ấy nữa".
Trong thư chỉ có hai câu:
"Xin lỗi Lạc Bắc, đã không được sự đồng ý của anh mà đem anh đi rồi.
Vì vậy, lần này em muốn trả tự do lại cho anh ".
Tôi bước ra khỏi Sở thú nhân, lái xe rời khỏi thành phố này.
Cuộc sống mới của tôi phải là ở một nơi hướng ra biển, chờ đợi xuân về hoa nở.
4
Vì công việc mới là giảng viên tại một trường đại học ven biển, nên tôi đã thuê một ngôi nhà nhỏ hướng biển ở thành phố đó.
Gió biển về chiều có mùi tanh mặn, đeo khẩu trang dạo bước bên bờ biển, hoàng hôn màu cam rất đẹp.
Tôi đã chụp ảnh lại, theo thói quen mở hộp trò chuyện giữa tôi và Lạc Bắc.
Vuốt lên, toàn là lời độc thoại của tôi với bản thân mình.
Chỉ có tôi chia sẻ một số đồ trang trí đáng yêu, có mây trời hình thù kỳ quái, hay một gốc hoa đang lớn…
Anh ấy ít khi trả lời tôi.
Chỉ bằng một chữ "Ừm" ngắn ngủi để đáp trả.
Bản ghi cuối cùng dừng lại vào ngày tôi nghe thấy anh ấy thổ lộ sự thật.
Tôi hỏi anh ấy:
"Anh đang ở đâu? Em đến đón anh về nhà".
Anh ấy vẫn chưa trả lời tôi.
Đã lâu rồi chắc là anh ấy cũng đã nhận được "Giấy chứng nhận hủy bỏ quan hệ" rồi chứ?
Nhưng ngay cả lời tạm biệt anh ấy cũng không muốn nói.
Chỉ còn một trái tim đau nhói như kiến cắn.
Tôi nghĩ rồi nghĩ lại, cảm thấy cuộc sống mới không nên liên quan đến chuyện cũ.
Vì vậy, tôi đã đổi thẻ SIM điện thoại, đăng ký lại tài khoản mạng xã hội.
Đêm nay, tôi thực sự khó mà ngủ được, đêm lạnh như nước, ánh trăng tràn ngập xuống.
Tôi thích thời khắc này nhất.
Sau lần mẹ tôi lôi vết sẹo của tôi ra trước mặt mọi người ở văn phòng, Trần Tứ An đã không kiêng nể gì mà chế giễu tôi xấu xí.
"Liễu Vũ chính là một mọt sách xấu xí, ngay cả mẹ ruột của cô ta cũng không thích cô ta".
Tôi không thể phản bác lại được, vì những gì anh ta nói đều là sự thực.
Tôi chỉ có thể chờ đêm xuống, để trốn trong bóng tối lén khóc.
Lúc đó Lạc Bắc thường đứng trong sân, tôi khóc xong ở trên ban công thì cũng thấy anh ấy vẫn đứng trong sân.
Tôi đã từng hiểu lầm đó là sự đồng hành thầm lặng của anh ấy.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi và anh ấy giống nhau.
Mượn bóng đêm để che giấu nỗi buồn của mình.
5
Ngoài công việc giảng viên của trường, tôi còn có các đề tài khóa luận riêng của mình, sau khi kết thúc sẽ chạy một vòng quanh bờ biển rồi quay về để viết bản thảo.
Tôi sắp xếp tất cả thời gian của mình một cách nhiều vô kể, để đổi lấy một đêm không mất ngủ.
Một số nữ sinh viên rất táo bạo và nhiệt tình, giữa giờ lại đến nói chuyện phiếm, "Cô, tại sao cô lại không bao giờ tháo khẩu trang vậy ạ?"
"Vì tôi xấu xí".
"Ai nói thế chứ? Em sẽ xé n//át miệng chúng nó. Sao lại có cô gái xấu xí chứ".
Cô gái nhỏ đó nói rất thật lòng, những người hùa theo cũng tỏ ra đồng tình như vậy.
Tôi trêu đùa và cười, sau đó chuyển sang chủ đề khác.
Vì vậy, các sinh viên bắt đầu nói về thú nhân trong nhà của họ.
Họ lại hỏi tôi: "Cô nuôi thú nhân gì ạ?"
Tôi không biết phải giải thích như thế nào về chuyện giữa mình và Lạc Bắc, chỉ trả lời qua loa một câu: "Đã ch//ết rồi".
"Thưa cô , thật xin lỗi".
Các em im lặng rất lâu, cho đến khi tiếng chuông vào lớp vang lên.
Sau đó, mỗi tuần học hai tiết, luôn có sinh viên mang trà sữa, bánh ngọt, sô cô la cho tôi.
Tôi ăn không hết, liền nghĩ đến thú nhân Tiểu Hồ ly đi nhặt rác trong trường.
Thú nhân đẹp, còn thú nhân Hồ ly lại càng đẹp hơn.
Nhưng Tiểu Hồ ly trong trường có rất nhiều vết xước trên mặt, sâu nông đan xen.
Cậu ấy sợ làm sinh viên hoảng sợ nên chỉ ra ngoài vào ban đêm.
Chờ đến lúc đi từ phòng thí nghiệm ra vào buổi tối, tôi định đi tìm Tiểu Hồ ly này, nhưng tình cờ gặp trời mưa.
Một bóng đen vụt chạy ra, đuôi cáo xù lên.
Tôi nhỏ giọng gọi "Tiểu Hồ ly".
"A?" Tiểu Hồ ly quay người lại, cúi đầu phát hiện ra tôi.
Cậu ấy nhanh chóng dùng tay che mặt, xin lỗi: "Xin lỗi chị, em chỉ đến đây để trú mưa thôi, em không biết ở đây có người".
Mưa thu lạnh giá.
Tiểu Hồ ly ướt đẫm người, tôi nhìn những giọt nước rơi xuống người cậu ấy rồi bảo:
Đừng che mặt nữa, chị đã thấy em rồi. Trong văn phòng chị có nước nóng và máy sấy tóc, em lên tẩy rửa một chút nhé".
Tiểu Hồ ly nhỏ nhẹ nhàng buông tay, nhẹ nhàng gật đầu: "Làm phiền chị rồi".
Vào văn phòng, dưới ánh đèn sáng rực, tôi mới phát hiện Tiểu Hồ ly này còn rất trẻ, trông như bạn học của tôi vậy, khoảng mười tám, mười chín tuổi.
Trong lúc Tiểu Hồ ly tắm rửa, tôi đã sang bên cạnh hỏi sát vách nhiều về cậu ấy.
Đồng sự nhiệt tình chậm rãi mà nói.
"Tiểu Hồ ly đó tên là "Lâm Mặc".
Nghe nói trước đây trông cậu ấy rất đẹp trai, chủ cậu ấy định bán cậu ấy cho chợ đen để làm cái nghề đó.
Ai ngờ cậu ấy không chịu, còn cắn người ta rồi bỏ chạy ra ngoài.
Sau đó khi bỏ chạy đã bị thương ở mặt, những người ở chợ đen thấy mặt cậu ấy bị hủy hoại, liền đánh cậu ấy một trận rồi ném xuống biển.
Chỉ là cậu ấy may mắn được các bạn học ở trường của chúng ta kéo lên, sau đó cứ mãi ở trong trường để nhặt rác mà sống.
Tôi hỏi thêm. "Cậu ấy ở đâu?"
“Ở phía sau trường học có một cái lều."
Đồng nghiệp nhăn mày một chút. "Liễu Vũ, nghe nói con thú nhân của cô đã chế//t, cô có ý định nuôi lại nó à?"
Tôi ngậm ống hút trên ly sữa nóng, không nói gì.
Giọng của đồng nghiệp bỗng trở nên cao lên.
"Nó xấu xí như vậy, làm sao có người muốn nuôi nó chứ?"
Những lời của anh ta trùng khớp với ký ức về sự chế nhạo từ bạn bè trong quá khứ.
"Cô ấy trông bình thường thế, làm sao có người thích cô ấy?"
Nhưng tại sao? Chúng ta cũng có trái tim yêu thương và khao khát được yêu thương!
Tôi nói với đồng nghiệp. "Anh Trương, Lâm Mặc không xấu xí, cậu ấy chỉ bị thương."
"Và cậu ấy rất tốt bụng và dễ thương. Tôi đã thấy cậu ấy chia sẻ thức ăn cho trẻ em ăn xin ở ngoài trường, cũng đã thấy cậu ấy quyên tiền cho trường thú nhân. Vì vậy, xin đừng nói về cậu ấy như vậy nữa."
Rời khỏi văn phòng đồng nghiệp, tôi thấy Lâm Mặc đứng ở hành lang.
Tóc và đuôi của cậu vẫn ướt sũng.
Đôi mắt đầy nước mắt.
Tôi ngượng ngùng chuyển chủ đề.
"Nếu cậu không thoải mái, tôi giúp cậu lau được không?"
Nhận chiếc khăn, tôi lau khô tóc và đuôi của Lâm Mặc, sau đó dùng máy sấy.
Đây là lần đầu tiên tôi sấy đuôi cho thú nhân, vụng về và luôn xin lỗi.
Lâm Mặc đỏ mặt nói. "Không sao, cảm ơn chị rất nhiều."
Sau khi hoàn thành, tôi mang bánh và sữa đến cho Lâm Mặc.
Cậu ấy không nhận, như thể đã quyết định mạnh mẽ mới mở miệng lần nữa.
"Chị, em ăn rất ít, chị có thể nuôi em không?"
Tay tôi giật một cái.
Lâm Mặc tiếp tục.
"Em biết em không đẹp, nhưng em biết nấu ăn, rửa chén, dọn dẹp, em còn biết mát-xa và trồng hoa."
Tôi cười, tháo khẩu trang và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy.
"Nhưng chị cũng không đẹp, em có chọn chị không?"
Tay nhỏ của Lâm Mặc vuốt nhẹ lên khuôn mặt của tôi.
"Chị rất dễ thương, em muốn đi cùng chị."
Mắt tôi cảm thấy chua xót, tôi nháy mắt để ngăn nước mắt, kéo Lâm Mặc ra khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Mưa đã dừng.
Tôi cũng đã chọn cho mình một người thân cận cùng cảnh ngộ.