Rửa sạch vết thương, Hề Niệm Tri bắt đầu bôi thuốc, vừa chuyên tâm bôi thuốc rồi nói: “ Cha ta từ chuyện từ chỗ quý nhân thoát hiểm được vốn đã là một sự may mắn lớn, ta mua sói con không phải vì muốn lột da nó.” Đột nhiên dừng lại, Hề Niệm Tri chăm chú quan sát sói con đang nằm úp: “Huyên Nguyệt, em nhìn kỹ đi, nó có phải cũng rất đáng yêu không?”
Huyên Nguyệt mở to hai mắt, thành thật lắc đầu.
Hề Niệm Tri ngước mắt hỏi nàng ta: “Em nhìn lại lần nữa xem, rõ ràng rất đáng yêu mà!”
Giờ Thân Triệu Thống quay lại, Hề Niệm Tri không có tính cách của một đại tiểu thư nên cũng cùng Huyên Nguyệt giúp đỡ hạ hàng hóa trên xe ngựa xuống, rồi giục Triệu Thống cắt thịt bò tươi thành từng miếng nhỏ.
Khi bày lên đĩa, bên trong miếng thịt vẫn không ngừng chảy ra từng dòng máu tươi, bốc lên một mùi tanh nồng nặc.
Cố nén cảm giác khó chịu trong bụng, Hề Niệm Tri vội vàng đặt miếng thịt bên cạnh l*иg sắt.
Lang Đại nằm úp sấp trong l*иg, làm bộ lạnh lùng không nghe thấy gì bên ngoài.
Nhưng sói thì vẫn là sói, thịt thì vẫn là thịt.
Hề Niệm Tri rõ ràng nhìn thấy mũi của nó di chuyển.
Cười thầm, nàng ngồi xổm bên l*иg sắt, dùng đũa gắp lấy miếng thịt bò sống, luồn qua khe hở l*иg sắt đưa đến bên cạnh mũi nó.
Nhẹ giọng nói: “Này, ta không làm hại ngươi đâu, ăn đi!”
“Ăn đi, ta thấy ngươi lén nuốt nước bọt rồi!”
“Thử một miếng, chỉ một miếng thôi? Mau mở miệng, ngon cực kỳ, không tin thử xem, này, ngươi không ăn ta ăn đấy nhé.”
Dù đã cố gắng hết sức vẫn không hạ gục được con sói cứng đầu.
Hề Niệm Tri mím môi, chỉ hận không thể nhét miếng thịt vào trong miệng nó.
“Được thôi, chúng ta cứ như vậy, xem ai kiên nhẫn hơn!” Hề Niệm Tri nhướng mày, không thu lại đôi đũa đang dơ lên, vẫn cố đút miếng thịt vào miệng nó.
Bị giày vò khó chịu, sói mở to cặp mắt phẫn nộ , toàn thân lông vàng bỗng niên dựng đứng lên, bộ dáng: Ta rất hung dữ đấy, chớ động vào, nếu không ta cho ngươi biết tay!
Hề Niệm Tri lạnh nhạt nhìn nó, vươn tay về phía trước tiếp tục nói: “Ăn đi! Không ăn sao có sức để tức giận được!”
Lang Đại: “….”
Yết hầu nó phát ra tiếng gào trầm thấp “U ô ô”, Lang Đại trừng mắt với nữ nhân ở trước mặt.
Trừng mắt hồi lâu, nhưng không hề có ý uy hϊếp.
Nó tức giận đứng phắt lên, cuộn mình sang phía bên kia l*иg sắt.
Được, trêu không được còn trốn không được sao?
Nhất định trốn không ra.
Hề Niệm Tri khẽ bật cười, đi theo nó về phía bên kia l*иg, không ngừng ép nó ăn.
Lang Đại tức giận chạy tới chạy lui trong l*иg, mắt trông thấy trốn cũng không trốn nổi, cuối cùng tuyệt vọng, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà, lòng lòng nó khẽ rơi lệ. Hỏi rằng trên đời còn gì khổ bằng việc giơ mắt nhìn miếng thịt ở ngay trước mắt mà không thể nuốt xuống bụng.
Nghiến móng vuốt một cách giận dữ, nó cào vào l*иg sắt ken két để trút giận và đưa ra cảnh cáo: Nhìn đi, móng vuốt của ta vô cùng sắc bén, đừng chọc vào ta! Nhất định đừng chọc vào ta, ta giận lên thì đến ta cũng sợ!
Hề Niệm Tri cười ngất.
Nhưng nhìn cái bụng rỗng của nó, nàng lại tự trách.
Rõ ràng là đói như vậy, sao lại nhất định không ăn chứ?
Có lẽ người và động vật ở nhiều mặt đều có sự bất đồng, nhưng để mà nói, từ lúc còn nhỏ mà sói con đã biết cự tuyệt đồ ăn, nhiều người trong thời khắc then chốt còn không thể làm được như nó.
Trong hiện thực, người vì lợi ích hoặc quyền lực của bản thân mà thỏa hiệp còn ít sao?
“Ngươi muốn quay về rừng đúng không?” Hề Niệm Tri lằng lặng nhìn nó, bỏ miếng thịt xuống, nàng ngồi xuống, ôm gối nhẹ nhàng nói: “Ta cũng muốn thả ngươi về nhà, nhưng ngươi nghĩ xem, nếu ta thả ngươi đi, thôn dân sao có thể không biết, bọn họ một khi đã biết, bọn họ sẽ lại lập đội vào núi tìm ngươi, ngày tháng lẩn tránh như vậy liệu có thể thoải mái không? Các ngươi còn nhỏ, lại không có bản lĩnh sinh tồn, sói xám lớn cũng khó bảo vệ các ngươi chu toàn, huống hồ, nó cũng không lợi hại như vậy. Đương nhiên, ta nói lợi hại ở đây là…”
Hề Niệm Tri nghiêm túc nghĩ ra một từ thích hợp, nghiêng đầu nói: “Nó có chút không giống sói, rất ngoan ngoãn, kén chọn, kỳ quái, loại sói này sao có thể sinh tồn được?”
Nghĩ tới nghĩ lui, Hề Niệm Tri nghi hoặc đứng lên.
Quay đầu nhìn chằm chằm vào sói con đang thờ ơ, Hề Niệm Tri vứt bỏ hoang mang trong lòng, hứng khởi nói: “Sói con, ta đặt tên cho ngươi nhé! Gọi là gì được nhỉ! Gọi là…”