Trẫm Bị Một Con Mèo Bao Nuôi

Chương 49: Thoả thuận mua sói con

Hề Niệm Tri và Hoàng đại tẩu liếc nhìn nhau, biết rằng sắp có kịch hay.

Không làm gì báo trước, Hoàng đại tẩu là người trung gian, trực tiếp nói thật với thê tử Lý Đồn trước.

Đôi mắt trên khuôn mặt tròn trịa của thê tử nhà Lý Đồn sáng lên: “Cô nương, cô thật sự thành tâm muốn mua? Nhưng mà…”

Hề Niệm Tri biết nàng ta là đang lo lắng về giá cả.

“Tẩu à, ta lần này ra ngoài không mang theo nhiều ngân lượng, dù sao mang ra ngoài cũng bất tiện, tẩu có thể giảm giá cho ta một chút không?"

Hề Niệm Tri cười ngọt ngào, thanh âm trong trẻo như dòng suối, cũng không phải ngữ điệu nhu nhược, thê tử nhà Lý Đồn rất thích, nàng ta rất ghét ngữ khí mềm mỏng câu dẫn đàn ông, không đứng đắn.

Nhưng dính đến quyền lợi thì nàng ta cũng không phải kẻ ngốc.

“ Hề cô nương, nữ nhân ta sao có thể làm chủ, chi bằng chờ vị kia của nhà ta quay về thương lượng?”

“Vậy cũng được!”

Hề Niệm Tri vốn muốn trả một ngàn lượng, nhưng bây giờ nàng không muốn nữa, không phải trả không nổi, mà là không muốn để lộ tài sản của mình, mấu chốt là sói con kia đang ở đây chịu khổ, từ tận đáy lòng nàng có chút không thoải mái.

“ Tẩu, Tẩu cảm thấy cây trâm này của ta thế nào?”

Qua một lát, Hề Niệm Tri trông thấy thê tử nhà Lý Đồn nhất thời nhìn qua búi tóc của nàng, liền dứt khoát tháo ra cho nàng ta xem, cười nói: “ Tẩu à, ta chỉ có thể trả năm trăm lượng, nhưng cây trâm này có giá mấy chục lượng, là lễ vật mà phụ thân tặng cho ta lúc ta đến tuổi cập kê, ta đưa nó và năm trăm lượng bạc cho các người được không?”

“Cái này không ổn lắm nhỉ?” Miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt thê tử nhà Lý Đồn lại không rời cây trâm.

Có nữ nhân nào lại không thích đồ trang sức chứ? Huống hồ cây trâm này lại rất đẹp, đẹp như ánh trăng trong hồ, chỉ nhìn thấy mà không lấy được, thê tử nhà Lý Đồn lần đầu tiên trông thấy cây trâm tinh xảo như vậy, nhất thời không dứt ra được.

Lý Đồn còn chưa quay về, Hề Niệm Tri đã phá bỏ rào cản tâm lý trong lòng thê tử của hắn.

Gió thổi bên tai nữ nhân tuyệt đối không được khinh thường, Hề Niệm Tri đã định liệu trước, bọn họ nhất định sẽ bán tiểu Kim Diễm Lang.

Không bao lâu sau, Lý Đồn về nhà, lại mất thêm thời gian.

Hề Niệm Tri chỉ lấy lý do ngân lượng không đủ, nếu như bọn họ nhất quyết không bán, nàng cũng không biết làm gì.

Phu thê hai người vẻ mặt bối rối, ra ngoài bàn bạc hết cả nửa ngày, vẫn là quyết định bán, dù sao thì phải nuôi Kim Diễm Lang cũng mất một khoản phí lớn, bọn họ không đủ sức, thứ hai là tính cách của Kim Diễm Lang quá đỗi quật cường, nếu như nuôi không được để nó chết mất, thì chẳng phải tiền mất tật mang sao?

Sau khi trao đổi xong, Lý Đồn giao l*иg sắt nhốt sói con cho Hề Niệm Tri.

Để tránh đả thương người, họ để một chiếc sọt tre ở bên ngoài.

“Cô nương, để em xách cho!” Nhìn chằm chằm vào chiếc sọt, Huyên Nguyệt làm ra vẻ dũng cảm giơ tay phải lên, nhưng lại run lên bần bật.

Hề Niệm Tri buồn cười, cúi đầu nhìn vào l*иg sắt, lòng có chút chua xót: “Không sao, nó như vậy sao có sức đả thương ngươi?”

Vừa rồi lăn lộn rất nhiều, Lang Đại chỉ liếc mắt với bọn họ một cái, rồi chợt nhắm mắt lại lẳng lặng nằm yên trong l*иg sắt, không có bất kì động tác nào.

Nhanh chóng quay lại căn nhà gỗ, Hề Niệm Tri nói Huyên Nguyệt đi đun nước nóng.

Nàng tìm ra được một lọ thuốc mỡ trị vết thương ngoài từ trong túi, chuẩn bị xử lý vết thương cho sói con.

Cởi xích sắt ra, Hề Niệm Tri sợ nó dùng móng vuốt cào vào người mình, liền tìm y phục, từng tầng bọc lấy tay, chỉ để lộ ra mấy ngón tay để cử động.

Đợi nước hơi nguội bớt, Hề Niệm Tri nhúng khăn vào nước, chậm rãi lau vết thương cho nó.

Nó vẫn không nhúc nhích.

Có lẽ có chút đau, có thể cảm nhận được thân thể nhỏ bé khẽ run lên.

Hề Niệm Tri cười phá lên, một con sói ngoan ngoãn như vậy, nếu bị sói xám lớn biết được, nhất định sẽ cười đến mang tai.

“ Cô nương, cô sao lại mua nó vậy?” Làm xong việc, Huyên Nguyệt từng bước đi đến, nhưng không dám đứng gần, nàng ta trốn ở sau lưng Hề Niệm Tri hiếu kì nhìn xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Cô trước nay không thích bao tay áo choàng làm từ lông động vật, chẳng lẽ mang nó về đợi sau khi nuôi lớn thì làm áo choàng cho lão gia?”