Ta Là Một Thân Cây

Chương 20: Hồ ly lưu lạc (1)

Editor: Arie

Trên vách núi, thanh y nữ tử cúi đầu nhìn xuống, cảm giác có chút trịch thượng.

Nhưng trên thực tế, thị lực của Hi Dung chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy Xích Diện Viên và Bạch Viên ngụy trang linh miêu đang quỳ lạy trước mặt một bóng đen. Sau khi ba gia hỏa này đi xa, nàng mới thu hồi tầm mắt, đi vào sơn động cách đó không xa.

Mấy tháng cũng đủ để người nào đó vừa đi dạo vừa khám phá hết cả sơn cốc này, bên trong hang động là một đường hầm tự nhiên đi sâu vào trong núi, nối thẳng với đường vào sơn cốc.

Vừa rồi Hi Dung chỉ thấy Xích Diện Viên và Bạch Viên kia kỳ kỳ quái quái nên mới nhanh chóng hướng tới vách núi, muốn xem hai người này còn có hành động gì khác không, ai ngờ thấy được một màn này.

Trở lại sơn cốc, Hi Dung nằm vắt vẻo trên một cành đa to rậm rạp.

Đầu tiên, hai Chu Yếm cách đây không lâu còn đang trừng mắt nhìn nàng đầy hận thù nay lại giả trang mèo con đáng yêu, không chỉ mưu toan lừa gạt nàng đồng tình mà còn muốn nàng nhận một đóa hắc liên, dùng ngón chân cũng biết chắc chắn không có ý tốt.

Mà sau khi hai người này thất bại rời đi, không bao lâu lại quỳ lạy một hắc ảnh có kỹ năng tự phun sương đen, dưới chân có cái gì đó, mà mục tiêu của hắc ảnh kia… chẳng phải là nàng sao? Trên mặt của tên kia dường như còn viết to mấy chữ: Thủ lĩnh phe phản diện, người nhất định sẽ bị tình yêu cùng chính nghĩa đánh bại.

Nhìn đám sương đen tà tính kia, Hi Dung không thể không hoài nghi hắc liên kỳ quái kia xuất phát từ tay của kẻ này.

Nhưng vấn đề là… nàng chỉ là một cái cây, ở thế giới này an phận thủ thường, là lương dân chính quy, cũng không quen biết gia hỏa đen thùi lùi kia, hắn hại nàng làm gì? Chẳng lẽ chỉ đơn thuần trả thù thay Xích Diện Viên và Bạch Viên?

Thời điểm Hi Dung đầy một đầu dấu chấm hỏi, Bàn Cổ thình lình lên tiếng.

“Hơi thở của hắc liên kia… ta có chút quen thuộc.”

“Cho nên hắc ảnh kia là người ngươi quen?”

Hi Dung theo bản năng mở miệng, sau đó kịp thời phản ứng lại.

“Từ từ, lúc ngươi khai thiên đâu có quen ai khác ngoài ta. Nếu ngươi đã cảm thấy quen thuộc, … chẳng lẽ là Hỗn Độn Ma Thần nào đó thời điểm đấy còn sống sót?”

Bàn Cổ suy nghĩ một chút rồi nói, dưới đại đạo sinh linh đều có một con đường sống cho nên sau trận đại chiến kia, trong ba ngàn ma thần vẫn còn vài người sống là chuyện thường.

Hi Dung lập tức hỏi Bàn Cổ có biết đây là vị nào trong ba ngàn ma thần không?

Bàn Cổ nghe thế liền thấy có chút khó khăn, hán tử ngay thẳng khó có khi nói năng uyển chuyển.

“Mấy ma thần đó tuy rằng đều là người quen của ta ở Hỗn Độn nhưng ngươi cũng biết, mối quan hệ của chúng ta cũng không tốt đẹp gì.”

Hi Dung sửng sốt, sau đó lập tức nhớ tới Bàn Cổ - người luôn khờ khạo khi ở bên cạnh nàng thực tế là một chiến thần diệt ba ngàn ma thần, là thần sáng thế dùng xương máu tạo nên thế giới mới.

Ngươi bảo hắn đi chém mấy Hỗn Độn Ma Thần đó, hắn thực hiện vô cùng thành thục. Nhưng hỏi hắn những ‘lão người quen’ đó là ai, xin lỗi, hắn không thân nên không biết.

Dù sao cũng nghĩ không ra, Hi Dung tạm gác vấn đề này sang một bên. Về sau nàng cũng chỉ hoạt động loanh quanh phạm vi cây đa, trong lòng vẫn luôn âm thầm cảnh giác, chỉ cần có động tĩnh gì, nàng lập tức quay về bản thể.

Nhưng sau hai tháng, sơn cốc vẫn là một mảnh sóng yên biển lặng, thẳng đến chạng vạng một ngày, nàng đột nhiên nhìn thấy một đám hồ ly chạy tán loạn vào sơn cốc.

Thanh Khâu nguyên bản mỹ lệ và an tĩnh giờ đã hoàn toàn thay đổi bộ dáng, tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng tiếng gầm gừ vang tận mây xanh nhưng vang dội nhất là tiếng điểu kêu như tiếng trẻ con khóc nỉ non.

Ngẩn đầu lên nhìn không rõ bầu trời, mây trắng bị ánh hoàng hôn nhuộm đỏ, một bầy Cổ Điêu lớn bay lượn dày đặc trên không, ánh mắt chúng lạnh lẽo nhắm về phía Thanh Khâu.

Lại nhìn xuống bên dưới, rừng rậm tràn ngập kỳ hoa dị thảo giờ phút này rậm rạp cự thú hình dáng như chó, bộ lông lại rực lửa, cái đuôi thô tráng phân nhánh cũng đang đỏ lửa. Đây rõ ràng cũng là một trong số hung thú khét tiếng: Họa Đấu*.

*Họa Đấu: coi như tùy tùng hay là chó của Hỏa Thần, Họa Đấu chỉ ăn ngọn lửa.Chúng yêu thích quần tụ, đến địa phương nào cũng muốn đốt cháy tất cả, không biết đã thiêu hết bao nhiêu nơi cảnh sắc tú lệ của Hồng Hoang cũng là môi trường sống của nhiều sinh linh.

Mà giờ phút này, chúng đang tùy ý rít gào ở Thanh Khâu, mỗi lần há mồm sẽ phun ra một ngọn lửa nóng cháy.

Hàng đại thụ xanh ngắt bắt đầu khô vàng, lửa lớn theo thân cây hung tàn hướng lên trên tưởng chừng muốn đốt cả bầu trời.

Răng rắc! Rầm!

Từng cây đại thụ phảng phất phát ra tiếng kêu khóc cuối cùng nặng nề đổ xuống đất.

Cánh đồng cỏ bắt lửa như hóa thành một con quái vật khổng lồ đem cắn nuốt tất cả mọi sinh vật gần nó.

“Oa oa oa!”

Đám Cổ Điêu trên trời rít lên, lao xuống tấn công nhóm hồ ly bên dưới.

Xa xa nhìn Thanh Khâu, toàn bộ đều là ánh lửa tận trời, khói đặc cuồn cuộn.