Ta Là Một Thân Cây

Chương 19: Hắc liên

Editor: Arie

Hi Dung chưa bao giờ thấy con mèo xấu xí như vậy trong đời, một cỗ khí lạnh xông thẳng từ lòng bàn chân lêи đỉиɦ đầu. Được Bàn Cổ nhắc nhở, nàng mới nhận ra chỗ không thích hợp.

Hai chú mèo con có khuôn mặt khỉ, nhưng nhìn kỹ có thể thấy là hai khuôn mặt khỉ đang chồng lên khuôn mặt hai con mèo.

Nhận thấy đây hẳn là kĩ năng bị động của mình, Hi Dung trầm mặc nhìn về phía hai con mèo.

Vốn định gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ nhưng tình huống này có phải không đúng lắm!

Quan trọng nhất chính là… khuôn mặt khỉ màu đỏ đậm kia hình như có chút quen thuộc.

Ở một bên khác, thấy thanh y nữ tử vẫn đang nhìn mình không nói chuyện, Xích Diện Viên hiện đang cải trang thành con mèo cam có chút rùng mình, cảm thấy đôi mắt trong trẻo kia có thể nhìn thấu lòng mình.

Chẳng lẽ ngụy trang đã bị nhìn thấu?

Không thể nào!

Đây chính là do vị kia đem nguyên thần họ vo tròn ép dẹp rất nhiều lần mới nhét vào con rối, còn khẳng định Đại La Kim Tiên cũng không nhìn thấu được. Đại năng lợi hại như vậy hẳn là sẽ không khoác lác đâu… nhỉ?

Hơn nữa nếu đã nhìn rõ ngụy trang của họ sao còn có thể chủ động cứu họ?

Xích Diện Viên lấy lại bình tĩnh, cho rằng vừa rồi mình đã quá khẩn trương, sau đó lại làm bộ dáng đáng thương nhìn về phía Hi Dung.

“Các hạ?”

Đại quất (Hi Dung gọi con mèo cam) trợn to con ngươi xinh đẹp nhìn qua trông rất đáng yêu. Nếu không có chuyện gì khác xảy ra, đâu ai nghĩ rằng đây chỉ là con rối nhưng trong đó lại là một con Chu Yếm âm hiểm xảo trá đang vừa cười nhạo lòng từ bi dư thừa của người kia vừa lên kế hoạch trả thù.

Nhưng lại cố tình xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

Hi Dung nhìn con khỉ mặt đỏ đội lốt mèo con vô hại đáng thương đang cười âm hiểm.

A… đây không phải là trưởng lão Chu Yếm tộc, Xích Diện Viên sao?

Con trắng này… là muội muội hắn, Bạch Viên?

Nàng trầm mặc một chút rồi mở miệng nói:

“Không cần cảm tạ, ta chỉ không muốn ai quấy nhiều thanh tịnh thôi. Hiện tại Cổ Điêu đã chết, các ngươi cũng đi đi.”

Ta không phải muốn cứu các ngươi đâu. Các ngươi mau đi đi, đừng quấy rối ta, ta cần phải chữa lành vết thương tâm lý do thân mèo mặt khỉ của các ngươi gây ra.

Vẫn đang đợi đối phương nói lời quan tâm đến mình, Xích Diện Viên nghẹn lại một chút. Đã nói tâm địa từ bi, vừa cứu vừa chỉ điểm tu luyện cho xú hồ ly cơ mà?

Lạnh lùng như thế hắn làm sao phát huy?

Cũng may Bạch Viên nhanh trí, nàng trong thân hình bạch miêu đứng lên chắp tay nói:

“Các hạ thật sự là tâm địa từ bi, ân cứu mạng này các hạ không ngại nhưng chúng ta để tâm.”

Xích Diện Viên cũng vội vàng hùa theo:

“Đúng đúng đúng, ân cứu mạng không thể không báo.”

Hi Dung: “Các người hiện tại rời đi, trả lại thanh tịnh cho ta cũng là báo đáp ta rồi.”

Mau đem hai khuôn mặt khiến người ta phát điên kia đi đi, mắt nàng sắp mù rồi, từ giờ ta sẽ chuyển sang yêu quý hoa cỏ cây cối.

Xích Diện Viên lại lần nữa nghẹn họng, theo bản năng nhìn về phía muội muội Bạch Viên miệng lưỡi lanh lợi nhà mình.

Lão muội, giờ phải làm sao?

Bạch Viên cũng không nghĩ tới nữ tử này rõ ràng đã cứu họ nhưng giờ lại lạnh lùng như thế.

“Các hạ, thỉnh ngài không cần tức giận, chúng ta chỉ muốn báo đáp ân cứu mạng của ngài, không phải có ý muốn dây dưa.”

Bởi vì sợ thanh y nữ tử cự tuyệt lần nữa, Bạch Viên sau khi nói xong lập tức nhìn về phía ca ca Xích Diện Viên.

Xích Diện Viên há miệng phun ra một đóa hắc liên to bằng lòng bàn tay, đóa hắc liên lơ lửng trong không trung, cách mặt đất vài thước, hình dáng tuyệt mỹ, sắc đen như mực tỏa ra từng đợt lưu quang lập lòe vô cùng ảo diệu.

Bạch Viên lại lần nữa mở miệng:

“Mấy năm trước, huynh muội chúng ta vô tình phát hiện ra đóa hắc liên này, lúc ấy nó còn chưa hoàn toàn nở ra. Huynh muội ta thấy nó phẩm tướng bất phàm, nghĩ đây không phải là linh hoa bình thường nên kiên nhẫn chờ nó nở ra mới hái về. Không nghĩ tới lại kinh động đến Cổ Điêu ở phụ cận, Cổ Điêu kia đuổi theo bọn ta hai ngày hai đêm, mệt mỏi bôn tẩu. Nếu không có các hạ ra tay sợ là chúng ta đã thân tử đạo tiêu. Cho nên đóa hắc liên này xin được dâng lên cho các hạ.”

Xích Diện Viên nhìn hắc liên, giả bộ có chút bất đắc dĩ.

“Ân cứu mạng không có gì báo đáp, thỉnh các hạ xin hãy nhận lấy đóa hắc liên này.”

Cong cong vẹo vẹo nhiều như vậy là muốn tặng nàng một bông hoa?

Thanh y nữ tử mặt vô biểu tình nói: “Ta không lấy, các ngươi thu lại đi.”

Xích Diện Viên: “Vì sao?”

Hi Dung nhìn hắc liên kia, lại nhìn hai con khỉ dáng vẻ kệch cỡm, thành khẩn nói:

“Bởi vì ta ghét hắc liên hoa…”

Đặc biệt là cái loại hắc liên giả vờ yếu đuối, lợi dụng sự đồng tình để ám hại người khác.

Nếu không phải không đánh được, nàng nhất định sẽ cho hai con khỉ này một trận, thật lãng phí thời gian của nàng.

Thanh y nữ tử sau khi nói xong liền quay trở lại cây đa, không để ý đến hai con mèo mặt khỉ.

Xích Diện Viên và Bạch Viên vừa đối diện với nàng giờ đây toàn thân cứng đờ. Trong đầu không ngừng nhớ lại cặp mắt kia, thanh lãnh và thấu triệt thêm một chút không kiên nhẫn.

Nàng biết…… Nàng cái gì cũng đều biết, từ lúc bắt đầu đã biết.

Xích Diện Viên và Bạch Viên cùng nghĩ đến sự trầm mặc của nữ tử kia, toàn thân có chút run rẩy, không phải là làm bộ mà là không khống chế được sự sợ hãi mà run rẩy.

Hai con mèo mặt khỉ liếc nhau, nuốt lại đóa hắc liên rồi rời khỏi sơn cốc. Dáng người mạnh mẽ, bước đi nhanh chóng kia hoàn toàn không thấy dáng vẻ suy yếu đáng thương như vừa rồi.

Bọn họ cứ như vậy chạy rất xa, mãi đến thời điểm chuẩn bị qua sông, trước mặt bọn họ bỗng xuất hiện một đạo hắc ảnh. Thân ảnh kia dẫm lên một đóa hắc liên rất lớn, mặc dù sương đen bao phủ nhưng vẫn nhận ra đây là thân hình của một nam nhân.

Hắn vươn tay, đóa hắc liên tự động từ trong miệng tiểu miêu bay ra, rơi xuống lòng bàn tay hắn.

“Xem ra các ngươi đã thất bại.”

Cảm nhận được uy áp từ đối phương, Xích Diện Viên cùng Bạch Viên quỳ lạy trên mặt đất.

“Đúng vậy, chúng ta đã thất bại.”

“Còn thỉnh các hạ thứ tội.”

Thanh âm nam nhân không rõ hỉ nộ.

“Nói lại xem, các ngươi thất bại như thế nào!”

Xích Diện Viên không dám giấu giếm, đem một năm một mười đều nói ra.

Nam nhân thưởng thức tiểu hắc liên trong tay: “Các ngươi cảm thấy nàng đã đoán được kế hoạch của ta?”

“Đúng vậy.”

Xích Diện Viên cúi đầu.

“Không chỉ có như thế, ta cảm thấy vị Hi Dung tôn giả kia ngay từ lúc ban đầu đã biết chúng ta diễn kịch.”

Tôn giả?

Nghe được Xích Diện Viên kính sợ nói ra xưng hô kia, nam nhân khẽ nhướng mày.

“Nhưng nàng lại vẫn ra tay cứu các ngươi.”

Xích Diện Viên không nói gì nhưng sau khi ra khỏi sơn cốc, hắn càng nghĩ càng thấy sợ hãi.

Đối phương đã biết rõ hết thảy nhưng không vạch trần, ngược lại diễn theo bọn họ, cứu hắn và muội muội, đây là từ bi sao?

Không, đây rõ ràng là xem diễn, đối phương nhìn bọn họ diễn kịch sau đó hứng lên liền diễn cùng bọn họ, giây lát lại thấy chán nên muốn đuổi bọn họ đi. Nhưng đây có lẽ cũng là một loại nhân từ. Rốt cục cũng là bọn họ tính kế vị tôn giả kia, vậy mà ngài vẫn cho bọn họ toàn vẹn rời đi.

Nhưng chuyện này cũng thật sự đáng sợ.

Bọn họ tính kế tôn giả nhưng trong mắt vị kia chắc cũng giống như con kiến chuyển nhà mà thôi. Nàng có thể xem, có thể tham dự, cũng có thể tại thời điểm bọn họ đắc ý nhất đem tất cả đều hủy diệt.

Xích Diện Viên càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, dưới tình huống tinh thần căng chặt, bất cứ hành động nhỏ nào cũng bị phóng đại lên.

Có vẻ như lần này kế hoạch hạ tâm ma nữ nhân kia không thành. Chẳng qua lần này cũng chỉ thử thôi, lần này không được thì còn có lần sau.

Nam nhân vừa lật tay, đóa hắc liên kia liền biến mất, một đoàn hắc khí chui vào trong cơ thể hắn. Hắn vừa hành động, vừa cười hỏi một cách chế giễu:

“Còn chưa có chết đã sợ thành như vậy rồi. Các ngươi như thế này còn muốn vì đệ đệ báo thù?”

Chỉ là lời còn chưa dứt, động tác hắn bỗng dừng lại, sau đó đột nhiên ngửa đầu nhìn về phía nam.

Trên một vách núi sát rìa sơn cốc, một thân thanh y đang đứng đó, vạt áo bị gió thổi khẽ phất phơ. Một đôi mắt hạnh trong veo sâu thẳm từ trên không trung nhìn về phía nam nhân.

Nam nhân rốt cục cũng ý thức được có chỗ nào không đúng, cúi đầu nhìn đài hắc liên lớn dưới chân, giọng hắn trầm xuống:

“Các ngươi vừa nói, nàng nói rằng nàng chán ghét hắc liên hoa?”

“Đúng… đúng vậy.”

Ánh mắt Xích Diện Viên khẽ nhúc nhích, nhìn vào đài hắc liên dưới chân nam nhân, đồng tử bất chợt co rụt lại, trong miệng lẩm bẩm.

“Nàng nói nàng chán ghét hắc liên hoa.”

Xích Diện Viên và Bạch Viên khẽ liếc nhìn nhau, tâm như rơi vào trong hầm băng.

Bọn họ cho rằng, nàng biết kế hoạch này từ khi Xích Diện Viên và Bạch Viên giả trang thành linh miêu… nhưng vạn nhất không phải?

Vạn nhất…vị Hi Dung tôn giả kia ngay từ đầu đã biết người tính kế mình là ai?

Nhưng khả năng này sao có thể?

Bọn họ sở dĩ nghe theo cường giả thần bí kia một phần vì khát vọng báo thù, một phần vì uy áp của kẻ thần bí này rất cường đại, thậm chí còn hơn cả Tổ Long mà bọn họ đã gặp qua, cho nên bọn họ suy đoán kẻ này có tu vi Đại La Kim Tiên trong truyền thuyết, thậm chí còn mạnh hơn.

Nếu vị Hi Dung tôn giả kia đã nhìn thấu triệt đối phương, đem việc đối phương tính kế mình thành trò vui, vậy sự tồn tại của Hi Dung tôn giả phải khủng bố đến mức nào!?