Editor: Arie
Mắt thấy thanh y nữ tử kia lạnh nhạt đáp lời, thái độ cũng khá hữu hảo, ba người Nguyên Hoàng thầm nhẹ nhõm thở ra một hơi, ai ngờ lại nghe thấy nữ tử này nói thêm.
“Còn từ khi nào ta đến đây ấy hả? Từ khi hắn... núi Bất Chu xuất hiện ta đã ở đây rồi.”
Hi Dung không muốn đề cập đến chuyện bạn tốt của mình chết nên nói qua loa một chút. Thanh âm nàng có chút hoài niệm cũng có chút phiền muộn.
Người nói vô tư, người nghe trong lòng lại sóng to gió lớn.
Cái gì gọi là từ khi có núi Bất Chu đã ở đây?
Còn ở cho đến bây giờ?
Dù họ không sinh ra ở thời điểm đó, cũng chưa nhìn thấy tràng cảnh rầm rộ kia nhưng dùng ngón chân cũng biết, núi Bất Chu xuất hiện là lúc đại thần Bàn Cổ vong, uy áp khi đó so với hiện tại đâu chỉ hơn một chút!
Nếu là lúc ấy, bọn họ sao dám mở miệng đòi leo lêи đỉиɦ Bất Chu, sợ là chưa lên đến sườn núi đã tan xương nát thịt, thần hồn câu diệt.
Nhưng bọn họ cũng biết rằng, đại năng như thanh y nữ tử này không cần thiết phải nói dối.
Trong lòng bọn họ đều có tính toán, bất kể nghĩ như nào, kiệt ngạo bất tuân như Tổ Long cũng phải tỏ ra cung kính.
“Có thể chịu được uy áp và cuồng phong trên đỉnh Bất Chu, tu vi của Hi Dung đạo hữu hẳn là rất cao.”
Nguyên Hoàng ghé mắt nhìn sang.
Tên Tổ Long này từ khi nào đã biết vuốt mông ngựa?
Bất quá nàng cũng hiểu, có thể giao hảo cùng một vị đại năng như vậy đối với Phượng tộc là một chuyện tốt, nghĩ vậy liền lập tức cười nói.
“Lúc trước ta còn nghĩ ba người chúng ta căn cơ bất phàm, trên đời có lẽ không còn ai lợi hại hơn, hiện tại gặp được Hi Dung đạo hữu mới biết bản thân mình thiển cận tới mức nào.”
Khuôn mặt Thuỷ Kỳ Lân khẽ co giật, hắn khe nghiêng đầu nhìn hai người kia một chút.
Hai cái tên gia hoả này, ngày thường đều cao ngạo hận không thể nhếch đuôi lên trời, thật sự không nghĩ tới các ngươi co được dãn được linh hoạt như vậy.
Nguyên Hoàng, Tổ Long: Hắc hắc, thường thôi thường thôi*!
*Nguyên văn 基操勿6. Từ này xuất hiện lần đầu trong livestream esports, khi có một thao tác khiến người xem trầm trồ họ thường comment tạo thành một làn sóng 666 (ý khen thao tác “trâu bò”), bình luận viên đã nói 基本操作勿要扣666, ý là đối với đại thần thì đây chỉ là thao tác cơ bản, không cần phải khen. (Nguồn: baidu)
Mắt thấy hai người này như thế, Thuỷ Kỳ Lân đương nhiên không thể để họ dành hết mỹ danh. Hắn cắn răng một cái, chắp tay nói.
“Đỉnh núi gió lạnh, nếu đạo hữu đã mệt có thể đến kỳ lân tộc chúng ta ngay dưới chân núi, nhất định sẽ đón tiếp bằng tiên thảo linh quả tốt.”
Lần này đến lượt Nguyên Hoàng và Tổ Long trợn tròn mắt. Ngươi bỏ vốn lớn như vậy?
Bọn họ chỉ vỗ mông ngựa một chút thôi, dù sao nói tốt cũng không mất tiền.
Kết quả Thuỷ Kỳ Lân vừa mở miệng, những lời hoa mỹ của bọn họ lại như khách sáo quá, có nghĩ đến tình nghĩa làm đối thủ bao năm không đấy!
Thuỷ Kỳ Lân chỉ biết, muốn bắt sói không thể tiếc hài tử*!
*Câu gốc lại là 舍不得鞋子套不住狼 (Muốn bắt sói thì đừng tiếc giày), muốn bắt được sói thì đừng tiếc phải chạy đường xa đuổi theo, đừng tiếc đôi giày của mình, dùng để nói lên việc muốn đạt được mục đích nào đó thì phải chịu một cái giá tương ứng. Do cách phát âm của địa phương khác nhau và trong quá trình lưu truyền, câu nói từ 鞋子(giày) biến thành 孩子(trẻ nhỏ) (Nguồn: baidu)
Tuy rằng mời đại năng về nhà chẳng khác gì dẫn sói vào nhà nhưng tình hình hiện tại là họ ở dưới chân núi, đối phương ở trên đỉnh núi. Lấy thực lực của người kia có thể xuống núi bất cứ lúc nào mà không ai biết, nếu xảy ra cái gì thì họ không thể tự vệ kịp.
Thuỷ Kỳ Lân không thể nào để mất vùng đất may mắn của tộc mình được.
Cho nên chi bằng chiếu cố đại năng một chút, nếu như thành công sẽ có rất nhiều lợi ích, ít nhất sẽ khiến Phượng tộc, Long tộc tránh đi mũi nhọn, tộc Kỳ Lân có thể trở thành thế gia gia tộc lớn nhất Hồng Hoang này!
Cho dù không thành, mình cũng đã thể hiện thành ý, vị đại năng này phàm có chút liêm sỉ sẽ không xuống tay với Kỳ Lân tộc.
Hi Dung căng da mặt, khẽ liếc cây đa, nàng nhẹ nhàng cười nói.
“Ba vị cứ nói đùa, thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn*, ta chỉ tình cờ tới nơi này, không phải cường giả gì.”
*Nguyên văn 天外有天,山外有山 (Thiên ngoại hữu thiên, sơn ngoại hữu sơn). Trong cuộc sống này, có nhiều người giỏi hơn chúng ta.
Trong lòng Hi Dung rất bối rối nên lập tức từ chối. Dù sao nàng có mấy cân mấy lượng nàng còn không biết sao?
Ngoại trừ không có cảm giác mệt mỏi cùng khả năng phòng thủ siêu đỉnh, nàng chỉ như người bình thường, khả năng chiến đấu gần như bằng không.
Đừng thổi phồng nàng như thế chứ, nàng cũng hoảng lắm đấy!
Nhỡ đâu thổi phồng nàng xong, sau lại phát hiện ra nàng là cọng bún thiu, nàng không đủ một bữa BBQ của ba con cự thú này đâu!
“Đa tạ hảo ý của Thuỷ Kỳ Lân đạo hữu, nhưng dù sao cây cũng không thích di chuyển, ta đã quen cắm rễ trên đỉnh núi Bất Chu rồi.”
Không nghĩ tới những lời này đã thành công khiến ba người chú ý đến.
Cây?
Ba người lúc này theo tầm mắt Hi Dung nhìn về phía rừng cây bên kia. Bọn họ nhìn không ra nguyên hình của Hi Dung, vốn tưởng đây là hoá hình từ bản thể nhưng hiện tại nghe những lời này, e rằng bản thể đối phương còn đang trong rừng cây, còn hình người hiện tại do nguyên thần hoá thành.
Ba người lập tức nâng cao mức độ nguy hiểm của thanh y nữ tử lên một chút đồng thời cũng có chút tò mò.
Tổ Long kìm nén không được, bèn thử hỏi.
“Thì ra là thế, mạo muội hỏi đạo hữu thêm một câu, đạo hữu là cây gì vậy?”
Bọn họ không biết sao?
Hi Dung ngơ ngác, dù sao theo nàng nghĩ, những cường giả này từ khi sinh ra cái gì cũng đã biết, chỉ cần tâm niệm vừa động liền có thể biết chuyện quá khứ, biết trước tương lai.
Chẳng lẽ do nàng vốn không tồn tại ở Hồng Hoang cho nên họ không nhận ra?
Đúng rồi, bản thể của nàng vốn là cây ở trong trò chơi, chắc là vì lí do này rồi.
Hi Dung nở một nụ cười, khách sáo nói.
“Ta chỉ là một cây đa bình thường thôi!”
Vì thế mấy người đừng có nhớ thương, nhăm nhe muốn chặt ta đi đấy nhé!
Bình thường?
Ngài nói ngài bình thường, vậy chúng ta là gì?
Ba người Nguyên Hoàng liếc nhìn nhau, trong lòng đều cho rằng đối phương đang khiêm tốn, dựa theo thời gian ra đời, đây hẳn là cây đại thụ đầu tiên của thiên địa.
Bọn họ không khỏi thở dài trong lòng. Là phượng/long/kỳ lân đầu tiên của thiên địa, tên tuổi rất nổi bật nên mới kiêu ngạo như vậy. Không nghĩ tới đối phương có tu vi cao mà lại khiêm tốn như thế, khiến bọn họ thật hổ thẹn khi ầm ĩ đòi làm đệ nhất.
Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, núi cao còn có núi khác cao hơn!
Lại nói thêm vài câu, ba người vì uy áp của núi Bất Chu mà không thể nán lại lâu hơn, chỉ có thể kính sợ nhìn thanh y nữ tử thần sắc vẫn như thường, sau đó khách sáo cáo từ rời đi.
Bởi vì ba người bọn họ căn bản không ứng phó được chuyện này, sau khi rời đi liền nghiêm mặt, không thèm nhìn nhau, lập tức chia thành ba hướng chạy về tổ của mình, hiển nhiên là rất nóng lòng bàn bạc chuyện hôm nay với các lão trí giả trong tộc.