Editor: Arie
Nguyên Hoàng trăm cay nghìn đắng mới lên được đỉnh núi Bất Chu, giờ đây đang sững sờ nhìn thanh y nữ tử.
Quần áo đối phương đơn giản, diện mạo cũng không quá tuyệt mỹ, nhìn qua rất ôn hoà, không có tính công kích. Nhưng là sinh linh của Hồng Hoang, Nguyên Hoàng sẽ không vì vậy mà xem nhẹ đối phương, hơn nữa khi ánh mắt đầu tiên chạm đến đối phương, Nguyên Hoàng lại có chút kiêng kỵ.
Nàng ta thế mà không nhìn ra tu vi của người này!
Điều này nghĩa là gì?
Nghĩa là tu vi của đối phương cao hơn nàng, hơn nữa tuyệt đối hơn nàng không ít.
Nhân vật bậc này xuất hiện từ khi nào?
Từ khi nào đã lêи đỉиɦ núi Bất Chu?
Đáng giận là tên Thuỷ Kỳ Lân kia lúc nào cũng ồn ào nói đây là tộc địa của mình, vậy mà có đại năng lợi hại xuất hiện ở đây cũng không biết!
Nghe đối phương nói, mặc dù ngữ khí có chút bình đạm nhưng Nguyên Hoàng vẫn nghe ra được ý tứ đùa giỡn.
Phượng hoàng lớn đáp xuống đất hoá thành một mỹ nhân mặc quần áo rực rỡ.
Nguyên Hoàng cung kính chắp tay nói với thanh y nữ tử kia.
“Không dám nhận, không dám nhận, có đạo hữu ở đây, Nguyên Hoàng sao dám nhận là đệ nhất.”
Khi nói chuyện, trên mặt Nguyên Hoàng xuất hiện một chút bối rối. Chỉ cảm thấy lần này mình ném mặt mũi đi rồi.
Nói cái gì mà sinh linh khác của Hồng Hoang không bằng bọn họ, còn nói muốn là người lêи đỉиɦ núi Bất Chu đầu tiên. Lại không nghĩ tới đã có đại năng tu vi vượt xa họ, thần không biết quỷ không hay lên đây trước.
Nói không chừng vừa rồi vị này vẫn luôn ở đây xem nàng, Tổ Long và Thuỷ Kỳ Luân vừa tranh luận vừa đánh nhau, coi đây là một trò vui.
Cùng lúc đó, Tổ Long cùng Thuỷ Kỳ Lân cũng thành công lêи đỉиɦ núi. Bởi vì đến sau Nguyên Hoàng nên sắc mặt có chút khó coi. Còn đang nghĩ đi lên sẽ cho nàng ta mấy câu tàn nhẫn để cứu vớt tôn nghiêm thì nghe thấy mấy câu kỳ quái của Nguyên Hoàng.
Lại nhìn thanh y nữ tử không biết xuất hiện từ lúc nào, sau lưng Tổ Long và Thuỷ Kỳ Lân có chút lạnh. Đỉnh núi Bất Chu vậy mà lại có người!?
Hơn nữa theo lời Nguyên Hoàng, nữ tử này đã sớm ở đây!?
Tổ Long cùng Thuỷ Kỳ Lân liếc nhìn nhau, cùng biến thành hình người.
Thuỷ Kỳ Lân hướng thanh y nữ tử nói.
“Ta là Thuỷ Kỳ Lân, vừa rồi chúng ta náo loạn hẳn đã khiến đạo hữu chê cười rồi, chúng ta cũng không ngờ tới đỉnh núi Bất Chu này đã có người ở.”
Chân núi Bất Chu chính là địa bàn của kỳ lân tộc, vậy mà có người tới đỉnh núi Bất Chu hắn lại không biết gì!?
Đôi mắt Tổ Long gắt gao nhìn chằm chằm thanh y nữ tử.
“Ta là Tổ Long, không biết tôn tính đại danh của đạo hữu là gì, đến đây từ khi nào?”
Nguyên Hoàng mặc y phục rực rỡ, dung nhan tuyệt mỹ lộ ra một cỗ khí phách ngự tỷ. Tổ Long anh tuấn, lông mày đậm hơi xếch, khuôn mặt kiệt ngạo. Ngoại hình Thuỷ Kỳ Lân có hơi kém hơn một chút nhưng nhìn qua cũng là người có tướng mạo đoan chính.
Nếu kiếp trước nhìn thấy ba người này, Hi Dung nhất định sẽ tán thưởng giá trị nhan sắc của đối phương một phen, nhưng đây là Hồng Hoang, ba vị này cũng không phải là người.
Nàng ngơ ngác nhìn ba người trước mặt. Lúc nãy nghe thấy động tĩnh, nàng ngồi dậy thì thấy một con chim lớn bay tới, toàn thân hơi nhếch nhác nhưng miệng thì gào lên cái gì mà ‘là người đầu tiên lêи đỉиɦ núi Bất Chu’.
Hi Dung theo bản năng lặp lại lời vừa nghe được. Nàng hơi khó hiểu nhìn trái nhìn phải, đây không phải là một con chim sao?
Không ngờ con chim này vèo một cái biến thành người nói chuyện với cô, nàng còn chưa kịp phản ứng thì một con rồng cùng một con cự thú sừng rồng, thân nai, móng ngựa, đuôi bò xuất hiện.
Nguyên Hoàng, Tổ Long, Thuỷ Kỳ Lân.
Trong lòng Hi Dung chợt căng thẳng, nàng nhận ra ba vị này rồi. Mặc dù bối cảnh về tộc trưởng Phượng tộc, Long tộc và Kỳ lân tộc trong các cuốn tiểu thuyết Hồng Hoang không giống nhau nhưng phải khẳng định một điều rằng, khi Tam Hoàng* còn đang tu luyện, yêu hoàng Đế Thuấn*, Đông Hoàng Thái Nhất* cùng mười hai tổ vu* còn đang dựng dục thì đây chính là ba vị đại năng của Hồng Hoang!
*[1] Tam Hoàng gồm Phục Hy, Nữ Oa, Thần Nông.
[2] Đế Thuấn (chữ Hán: 帝舜), cũng gọi Ngu Thuấn (虞舜), là một vị vua huyền thoại thời Trung Quốc cổ đại, nằm trong Ngũ Đế.
[3] Đông Hoàng Thái Nhất (tiếng Trung: 东皇太一, gọi tắt là Thái Nhất (太一, có sách viết là 泰一)) là một vị thần trong thần thoại Trung Quốc. Theo thần thoại Trung Quốc thời Tiên Tần, Sở, Hán, ông là vị thần tối cao. Có thuyết nói, Đông Hoàng Thái Nhất và Đông Quân là cùng một vị thần, là Thái Dương thần. Lại có thuyết nói Đông Hoàng Thái Nhất là Thiên Đế; hay Đông Hoàng Thái Nhất là thần Thái Ất tinh.
[4] Mười hai tổ vu: Theo thứ tự sẽ là Đế Giang, Cú Mang, Nhục Thu, Cộng Công, Chúc Dung, Chúc Cửu Âm, Cường Lương, Sa Bỉ Thi, Thiên Ngô, Yểm Tư, Huyền Minh và Hậu Thổ. Theo các tiểu thuyết hồng hoang thì 12 tổ vu chính là kẻ thù số một của yêu tộc, về sau đã dẫn theo vu tộc tấn công lên thiên đình để chống lại Đế Thuấn cùng với Thái Nhất. Trận chiến này thì hai bên đều thiệt hại nặng nề rồi từ từ lụi bại và để cho đạo giáo tiếp quản lại thiên đình.
Mặc dù Hi Dung biết ‘mai rùa’ của mình khá cứng nhưng bản thân sau khi xuyên không cũng chỉ là người thường nên chút tự tin trong lòng có chút lung lay.
Đây đều là cường giả cả đó, không thể đắc tội!
May mắn thay, làm xã súc, chịu áp lực đã nhiều năm cũng không phải là vô ích, Hi Dung nở một nụ cười mà bản thân cho là thân thiện, không quá nịnh nọt cũng không quá lạnh nhạt.
“Hi Dung gặp qua ba vị đạo hữu.”