Ta Là Một Thân Cây

Chương 3: Không đề (1)

Editor: Arie

Sau khi thế giới mới được sinh ra, nó còn vắng lặng hơn cả Hỗn Độn, Hi Dung không nhìn thấy bất kỳ một sinh vật sống nào ngoại trừ Bàn Cổ.

Nàng nhìn xung quanh, xác chết của Hỗn Độn Ma Thần nằm rải rác trên mặt đất, bởi vì chân thân của các ma thần đều vô cùng lớn, giờ phút này nằm trên đất như những dãy núi chập chùng.

Huyết vũ không biết ngừng lại từ lúc nào, không khí xung quanh không còn cảm giác dữ dội như trước nhưng Bàn Cổ vẫn không nhúc nhích chống đỡ thiên địa.

Vốn dĩ hắn vừa mới trải qua đại chiến, không chỉ đầu bù tóc rối mà trên làn da màu đồng cổ cũng chằng chịt những vết thương. Hắn hẳn là đã mệt nhưng đôi mắt thâm thuý vẫn như cũ tràn đầy kiên nghị.

Hắn hơi quay đầu nhìn về phía trước, nơi đó có một cây non lặng lẽ trôi nổi, mặc dù sau khi khai thiên lập địa, nó đã lớn hơn một chút nhưng vẫn không lớn bằng lông mày của hắn.

Nhưng trong thế giới hoang vắng này, một chút sắc xanh tươi mát này cũng khiến hắn cảm thấy thật đáng yêu.

Bàn Cổ lẳng lặng nhìn trong chốc lát, bỗng mở miệng nói.

“Trừ bỏ mấy người đã trốn ra bên ngoài, nơi này xem ra chỉ còn ta và ngươi.”

Cây non vốn đang đong đưa hai chiếc lá nhỏ chợt dừng động tác.

Hi Dung khẽ liếc nhìn Bàn Cổ.

A, không phải hắn đang nói chuyện với nàng chứ?

Chắc không phải đâu, nàng chỉ là một gốc cây bé xíu xiu, Bàn Cổ còn có thể nói chuyện gì với nàng được chứ. Ảo giác, ảo giác.

Hi Dung làm bộ mình không nghe thấy gì hết, đem lực chú ý chuyển xuống xác mấy ma thần xung quanh. A, ma thần này đầu báo thân hổ nhưng lại có cánh dơi, vị này trông có vẻ độc đáo.

“Ta biết ngươi không phải là Hỗn Độn Ma Thần, trên người ngươi không có khí tức của Hỗn Độn, sau khi ta khai thiên lập địa ngươi mới xuất hiện, xem ra ngươi chính là được sinh ra từ thế giới này, nhưng sao ta lại không nhìn được căn cơ của ngươi?”

Trong mắt Bàn Cổ hiện lên một tia nghi hoặc, mày rậm hơi nhíu khó hiểu hỏi.

“Thế nên… ngươi rốt cục là thứ gì?”

Phi phi phi! Ngươi mới là thứ gì ấy!

Hi Dung theo bản năng phỉ nhổ trong đầu.

Nhưng ngay sau đó liền hiểu ý của Bàn Cổ, nàng lập tức có chút bối rối.

Cái gì gọi là xuất hiện sau khi khai thiên lập địa cơ?

Rõ ràng ngay từ ban đầu, nàng đã xuất hiện trong Hỗn Độn cơ mà, tên gia hoả này còn dẫm lên nàng một cái đó, nhanh như vậy liền quên sao?

Cuối cùng, Hi Dung cho rằng chắc tại bản thân quá nhỏ vì vậy Bàn Cổ không ý thức được việc đã dẫm lên nàng. Sau khi thế giới mới xuất hiện, nàng ở ngay dưới mí mắt nên đối phương mới nhận ra sự tồn tại của nàng.

Đối với việc cô là thứ gì… e hèm… sự tồn tại gì?

Hi Dung kéo giao diện trò chơi của mình ra nhìn, thực ưu thương tỏ vẻ chính mình cũng không biết.

Nàng là một cây non nhưng thực chất là một cái cây từ trong trò chơi chui ra, dù là cây đa nhưng linh hồn bên trong lại là con người.

Nhưng suy nghĩ những thứ này cũng vô dụng, nàng cũng đâu nói chuyện được với Bàn Cổ, tại sao nàng lại phải nghĩ nhiều như vậy chứ?

Sau khi tự mình chỉnh đốn lại tâm trạng, Hi Dung liền ném việc này ra sau đầu, tiếp tục lắc lư hai chiếc lá nhỏ của mình.

Không nhận được câu trả lời của nàng, Bàn Cổ tựa hồ cũng không để ý, chỉ tiếp tục chống đỡ thiên địa, đôi mắt đen láy quét qua vùng đất hoang vu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Năm tháng ở Hồng Hoang quá dài, vì không có mặt trăng và mặt trời, toàn bộ Hồng Hoang lúc nào cũng trong trạng thái tờ mờ sáng, căn bản không cảm nhận được thời gian trôi qua. Ngay cả tiếng gió tiếng mưa rơi cũng đều không có, quá tịch mịch cũng quá cô đơn. Bàn Cổ thi thoảng lại nói chuyện với Hi Dung, hắn cũng không cần nàng trả lời mà cứ tự hỏi tự đáp một mình rất vui vẻ.

“Có vẻ như ngươi lại cao thêm rồi.”

“Tại sao ngươi vẫn chỉ có hai chiếc lá.”

“Dưới gốc rễ của ngươi chính là thổ nhưỡng của Hỗn Độn đi, đáng tiếc là ít quá nên nhìn ngươi bé như vậy.”

“Trong Hỗn Độn, dù là ma thần hay ma thú đều to lớn mạnh mẽ, hung thần ác sát, ta chưa từng thấy ai khô cằn lại bé nhỏ như ngươi.”

“Ta thổi một cái, ngươi còn không phải bay xa tám ngàn dặm.”

Hi Dung:...

Xin hỏi ông trời, tại sao một đại thần hình tượng cao lớn rắn rỏi lại có thể nói nhiều như thế này?

Chẳng lẽ vì Hỗn Độn Ma Thần đã chết gần hết, giờ chỉ có mình nàng nên hắn thoải mái phóng thích bản tính sao?

“Đáng tiếc Hỗn Độn Thanh Liên đã vỡ, nếu không ta còn có thể lấy một chút tức nhưỡng từ đó cho ngươi.”

Nhắc đến Hỗn Độn Thanh Liên, hai tròng mắt của Bàn Cổ hiện lên một tia hồi ức cùng một chút thương cảm.

“Ngươi biết Hỗn Độn Thanh Liên không? Ta chính là sinh ra từ nó!”

“Ta cùng nó làm bạn một vạn tám nghìn năm, đáng tiếc đại đạo áp chế, nó suốt cuộc đời không thể sinh ra linh trí. Ta xem ngươi tựa hồ đã có linh trí, ngươi so với nó may mắn hơn nhiều.”

Hi Dung lẩm bẩm trong lòng, nhìn về phía Bàn Cổ, lúc lắc hai chiếc lá nhỏ trên đầu mình.

Thanh Liên đã qua đời, nén bi thương.

“Ngươi đây là đang an ủi ta?”

Bàn Cổ nhìn cây non đang ra sức lay động, trong lòng ấm áp lại nhịn không được nói.

“Đừng lắc lư nữa, vốn là chỉ có hai cái lá, lắc rơi mất thì không phải trọc rồi sao?”

Cây non sững người rồi vung mạnh hai chiếc lá, vỗ vào nhau như người ta vỗ tay. Tất nhiên, đây không phải là ý nghĩa vỗ tay chúc mừng, ai cũng có thể cảm giác được sự bực tức trong hành động bạo lực đó.

Hi Dung: Ta hảo tâm an ủi ngươi, ngươi lại nói cái này với ta.

Lá của ta rất khoẻ, dù ngươi có bị trọc ta cũng sẽ không hói đâu!

Nhìn thấy nàng như vậy, Bàn Cổ không nhịn được cười.

"Thật không ngờ, ngươi lại hoạt bát như vậy nha!"

Hi Dung "rất hoạt bát": ...