Editor: Arie
Không biết trận hỗn chiến này bắt đầu từ khi nào, thời điểm Hi Dung thấy cũng đã gần đến kết thúc, không biết từ khi nào, trong hư không đã đầy xác cự thú khổng lồ hình thù kỳ quái.
Khoảng không xung quanh như con búp bê sứ cũ đã sắp hỏng, chằng chịt những vết nứt. Sinh vật sống dường như chỉ còn Hi - cây non - Dung cùng một người khổng lồ đang cầm một cái rìu.
Người khổng lồ đứng thẳng trên hư không, thân thể cường tráng màu đồng đầy vết sẹo, nhưng hắn không thèm nhìn thi thể kẻ địch trên mặt đất, cũng không thèm để ý vết thương trên người, chỉ lấy tay lau vết máu trên mặt, sau đó cầm rìu lớn vung lên không trung, giọng nói như sấm sét vang lên, truyền đến mọi ngóc ngách của Hỗn Độn.
“Ta là Bàn Cổ, cầm Bàn Cổ Phủ, khai thiên!”
Hắn lại lần nữa chém nhát rìu thứ hai.
“Lập địa!”
Nhát rìu thứ ba.
“Đại đạo chứng giám!”
Trong phút chốc, hư không rung chuyển, Bàn Cổ tiếp tục vung rìu, không gian màu xám bắt đầu vỡ ra từng mảnh. Bàn Cổ Phủ cũng bắt đầu nứt ra, đám sương mù màu xám cũng thay đổi kịch liệt, lúc đậm đặc lúc nhạt đi.
Thiên địa sơ khai, những thi thể lớn bắt đầu rơi xuống mặt đất, huyết vũ khắp nơi, mơ hồ có tiếng khóc than vang vọng khắp đất trời, cứ như những thi thể khổng lồ đó đang tuyệt vọng rêи ɾỉ khi thấy Bàn Cổ thành công khai thiên lập địa.
Khi huyết vũ tanh hôi rơi xuống, hai phần thiên địa bị tách ra cuộn lên như muốn nhập lại làm một.
“Ngươi đừng mơ tưởng!”
Bàn Cổ nhanh chóng ra tay. Cánh tay và đôi chân của hắn bắt đầu chống đỡ thiên địa mới này, không cho chúng hợp lại làm một.
Hi Dung ngây ngốc nhìn người khổng lồ Bàn Cổ kia, trong lúc sững sờ, đỉnh đầu nàng xuất hiện chiếc lá non thứ hai, đồng thời có một thứ gì đó thoáng lướt qua trong đầu cô.
Hồng Hoang chưa tồn tại, Hỗn Độn chưa phân chia, ba nghìn ma thần sinh ra theo quy tắc bản nguyên.
Bàn Cổ chiến đấu với ba ngàn ma thần, mở ra thế giới mới bằng Bàn Cổ Phủ, Hồng Hoang xuất hiện.
Giống như ba nghìn ma thần từ khi sinh ra đã biết mình đang ở trong Hỗn Độn, biết đại đạo, biết căn nguyên pháp tắc, giờ phút này Hi Dung cuối cùng cũng biết mình đang ở tình huống gì. Những tiểu thuyết về Hồng Hoang mà nàng đã đọc trước đây hiện lên trong đầu cô vô cùng rõ ràng.
Lúc trước ở trong Hỗn Độn, thứ tấn công nàng là Hỗn Độn hung thú tầm thường nhất, còn đám địch nhân vây công Bàn Cổ là Hỗn Độn Ma Thần. Bọn họ không biết đã đánh nhau bao nhiêu năm, mục đích là ngăn cản Bàn Cổ khai thiên lập địa.
Hiện tại nàng đang ở Hồng Hoang, Bàn Cổ có thật, khai thiên lập địa cũng là thật, nàng vừa trực tiếp nhìn thấy hiện trường thiên địa sơ khai hình thành.
Mẹ nó chứ!
Mặc dù là người có văn hóa, Hi Dung cũng tự nhận bản thân là người nho nhã lịch sự nhưng lúc này cũng nhịn không được chửi má nó. Trên thực tế, ai ở tình huống của nàng cũng không nhịn được đi.
Tuy rằng nàng không phải là chưa từng đọc tiểu thuyết xuyên không, thời điểm dậy thì cũng từng tưởng tượng bản thân trải qua một mối tình xuyên không đẹp đẽ… Nhưng mà người ta nhiều nhất cũng chỉ xuyên đến cổ đại, còn nàng xuyên hẳn đến Hồng Hoang. Như thế này cũng quá sớm đi?
Hi Dung yên lặng người khổng lồ đang chống đỡ thiên địa.
Trong lòng nghĩ, hiện tại có một tin tốt và một tin xấu.
Tin tốt là mình không phải xuyên vào trong game mà là lục địa Hồng Hoang, nếu nàng chăm chỉ một chút không chừng sẽ tu luyện được, không chừng có khi còn sống được đến khi có mạng internet cùng một ngôi nhà hạnh phúc.
Tin xấu chính là, sau có người hỏi tuổi nàng, lúc đó nàng chỉ có thể rưng rưng trả lời: “Ta chính là sống từ khi khai thiên lập địa…”
Nghĩ vậy, Hi Dung không khỏi bi thương.
Trong cơn mưa máu, hai chiếc lá khẽ lay động, một giọt nước trong suốt chảy xuống gốc.