Ai Bảo Là Beta Thì Không Bị Cắn?

Chương 13

[Tích Tích, nhiệm vụ đã được hoàn thành, tăng thêm mười ngày tuổi thọ.]

Lâm Nam Tinh thở ra một hơi, bổ sung thêm một câu: "Nếu cậu không muốn thêm thì cũng không sao đâu.”

Hoắc Thời Chu cực kỳ khó khăn duy trì vẻ mặt bình tĩnh trên khuôn mặt: "Trong nhóm, cậu tự tìm đi.”

Lâm Nam Tinh đã chuẩn bị nghe lời từ chối dứt khoát từ anh, nghe thấy câu trả lời của anh, cậu sửng sốt đáp: "Được, được.”

"Tôi vào nhóm lớp tìm đây.”

"Ngủ đi. ”

Hoắc Thời Chu nói ra hai chữ, đứng dậy đi về phòng.

Khóa cửa lại, anh lập tức lấy điện thoại di động, mở ra danh bạ.

Một phút… năm phút... Mười phút...

WeChat vẫn không có chút thay đổi nào.

Lúc Lâm Nam Tinh trở về phòng mới nhớ đến là cậu không có nhóm lớp, cậu phải nhắn nói lớp trưởng thêm cậu vào.

Chờ đến lúc Giản Chí Hiên thấy được wechat của cậu, sau đó thêm cậu vào nhóm cũng đã là nửa tiếng sau.

Cậu đã mệt đến mức mắt cũng không mở ra nổi, tìm một hồi lâu mới tìm ra được Hoắc Thời Chu, sau đó cậu đưa danh thϊếp gửi cho Ôn Sướиɠ.

Ôn Sướиɠ: [A a a, tôi yêu cậu! ! Cậu là tình yêu của đời tôi.]

Ôn Sướиɠ: [Để tôi kết bạn với cậu trước.]

Lâm Nam Tinh: [Tôi đi ngủ trước đây, các cậu cứ nói chuyện từ từ.]

Ôn Sướиɠ: [Đối phó với loại người này không thể trực tiếp quá được, tôi muốn buộc chặt anh ấy lại, để anh ấy đợi cả đêm, ngày mai mới nói chuyện.]

Lâm Nam Tinh mơ mơ màng màng trả lời bằng một biểu cảm, cậu băn khoăn không biết có nên thêm wechat của Hoắc Thời Chu không.

Còn chưa băn khoăn xong cậu liền lăn ra ngủ như chết rồi.

Phòng ngủ đối diện phòng khách

"Tinh tinh ——"

Trên thông báo có thêm một dấu chấm đỏ nhỏ.

Tay phải của Hoắc Thời Chu cuộn lại đặt lên môi, ho nhẹ vài tiếng, cố ý đợi một lúc, sau đấy mới từ từ nhấn nút đồng ý.

Sau đó, hai tin nhắn được xuất hiện ở bên wechat.

Trăng nhỏ: [Tôi là trăng nhỏ.]

Bạn đã kết bạn với trăng nhỏ, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện.

Hoắc Thời Chu biết tin nhắn đầu tiên là tin nhắn được gửi bởi WeChat.

Anh kiên nhẫn chờ đối phương gửi lời chào trước.

Hoắc Thời Chu đứng ở sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào hộp thoại trò chuyện không chớp mắt.

Một tiếng ... Hai tiếng...

Bầu trời cũng dần chuyển sang màu trắng xóa.

"Tinh tinh tinh ——"

Tiếng chuông báo thức của ký túc xá vang lên.

Hoắc Thời Chu vẫn chưa nhận được tin nhắn mới.

Lâm Nam Tinh ngủ đến hừng đông mới dậy, sau khi rời giường, cậy nhìn về phía phòng ngủ đối diện, cửa vẫn đang đóng kín.

Anh vẫn chưa ngủ dậy sao?

Cậu nhìn vào đồng hồ, vẫn còn sớm, cậu cũng không thức Hoắc Thời Chu dậy.

Rửa mặt xong, Lâm Nam Tinh tinh thần sảng khoái đi đến lớp học, hoàn toàn vứt chuyện WeChat sang một bên.

Chưa kịp ngồi xuống thì cậu đã bị gọi đến văn phòng để nhận sách.

Các giáo viên trong văn phòng cũng vừa đến làm việc, tiếng nói cười rôm rả.

Bàn làm việc của Vương Chính Tín nằm ở bên phải cửa ra vào, Lâm Nam Tinh đi thẳng đến đấy, kêu lên: "Vương lão sư. ”

"Đến đây." Vương Chính Tín chỉ vào chồng sách đang đặt ở góc tường, "Đó là sách giáo khoa lớp 12, trường không có nhiều sách giáo khoa, tôi nhờ Chí Hiên đưa cho cậu danh sách những cuốn cần dùng sau, cậu tự chuẩn bị mấy cuốn đấy đi. ”

Lâm Nam Tinh: "Vâng ạ. ”

Giáo viên ngữ văn ngồi ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn, cười hỏi: "Lâm Nam Tinh, có phải năm ngoái trò đã giành giải nhất trong cuộc thi sáng tác văn học cấp tỉnh không? ”

Lâm Nam Tinh gật đầu, cậu đi cùng với Ôn Sướиɠ, vô tình lấy được một giải thưởng.

Giáo viên ngữ văn nói với Vương Chính Tín: "Năm ngoái tình cờ tôi là giám khảo của cuộc thi ấy, bố cục mà cậu ấy viết thực sự rất tốt, ngôn từ cậu ấy dùng cũng rất sáng tạo và sâu sắc." ”

Giáo viên ngữ văn ở trường đức cao vọng trọng, hiếm khi khen ngợi người khác. Câu này vừa nói ra, một nửa thầy cô giáo ở văn phòng đều quay lại nhìn cậu, thậm chí mấy học sinh nghe được cũng xì xào bàn tán, hỏi xuất thân của Lâm Nam Tinh.

Lâm Nam Tinh cảm thấy hơi ngượng ngùng, mở miệng nói: "Ở nhà tôi cảm thấy khá chán,vì vậy tôi đọc sách khá nhiều. ”

Giáo viên ngữ văn đã nghe người khác nói rằng sức khỏe của cậu không ổn liền hỏi: "Bây giờ đã học đến sách ngữ văn nào rồi?" ”

Lâm Nam Tinh nói thật: "Giống như mọi người đang học vậy. ”

Mặc dù cậu cũng không thường đi học, nhưng cậu cũng không bỏ lỡ bài nào, những bài nên học cậu đều học hết.

Giáo viên ngữ văn yêu người tài, lại nói chuyện với cậu một chút nữa mới chịu thả cho cậu đi.