Vẫn còn một tiếng nữa.
Trải qua mấy lần đối mặt với sinh tử, bây giờ Lâm Nam Tinh đã cực kỳ bình tĩnh.
Cậu dựa lưng vào ghế, nhàn nhã xem lại thời gian được sắp xếp trên thời khóa biểu.
Tắt đèn vào lúc 10:30 tối và thức dậy vào lúc 6:30 sáng ...
Giản Chí Hiên đặt tủ lạnh mini cầm tay lên bàn, từ bên trong lấy ra một chai coca, hỏi: "Uống không? ”
"Cảm ơn lớp trưởng." Lâm Nam Tinh cười.
Tóc cậu vẫn còn chưa khô, sợi tóc nhạt màu mềm mại dán lên trên mặt, khi cậu cười rộ lên, cả người trông cực kỳ ngoan ngoãn.
Hoắc Thời Chu sắc mặt không mấy vui vẻ, chỉ là một chai coca nát thôi mà, cần gì phải cảm ơn chứ.
"Giản Chí Hiên. ”
"À," Giản Chí Hiên trả lời, xách tủ lạnh mini đi đến bên cạnh anh, "Hoắc gia, còn lại bao nhiêu đều là của anh.”
Cửa tủ không khép lại, túi máu lấp lánh nằm ở dưới cùng.
Mỗi lần đưa hắn đều đựng trong mấy chai đồ uống của con người,tránh để bị lộ.
Thậm chí Hoắc Thời Chu không thèm nhìn đã nói: "Đưa cho Lô Khắc."
Giản Chí Hiên dừng lại một chút, quanh co lòng vòng nói: "Bên trong không chỉ có coca, còn có mấy lon đồ uống mới ở trên thị trường. ”
Mấy thứ này là do cậu ta tỉ mỉ chọn ra trong hàng ngàn loại.
Hoắc Thời Chu lạnh lùng trả lời: "Không có hứng thú. ”
"Đồ uống sao?"
Lô Khắc hai mắt tỏa sáng: "Tôi muốn uống tôi muốn uống."
Hắn hào hứng mở nắp ra, khi nhìn thấy mấy thứ bên trông mặt hắn cứng lại.
Sợ hắn sẽ tiết lộ bí mật, Giản Chí Hiên vội vàng nháy mắt với hắn, vội vàng bổ sung: "Đều là coca thương hiệu mới, không phải hai người rất thích uống coca sao.”
"Tủ lạnh này cậu mang về ký túc xá đi, Lô Khắc.”
Nói xong, anh còn quay đầu lại nhìn xem phản ứng của Lâm Nam Tinh.
Căn bản Lâm Nam Tinh không nghe bọn họ nói chuyện, vội vàng gọi wechat về nhà.
Bà Trang: [Con đã uống thuốc chưa?]
Bà Trang: [Ký túc xá của con có thiếu cái gì không? Nếu cần cái gì thì để cho ngày mai dì Vương đưa tới cho con.]
Bà Trang: [Bạn cùng phòng và bạn cùng lớp của con như thế nào?]
............
Lâm Nam Tinh lần lượt trả lời từng câu hỏi, cuối cùng bà Trang cũng an tâm, gửi đến một tin nhắn.
- Vậy thì tốt rồi, con chơi với các bạn trong lớp đi, mẹ đi ngủ trước.
Nói xong, bà Trang còn ngáp một cái.
Lâm Nam Tinh cũng ngáp theo một cái,trong nháy mắt cơn buồn ngủ dâng lên.
Cậu muốn ngủ.
Tiểu E thân thiện nhắc nhở cậu: [Anh vẫn còn nửa giờ nữa.]
Lâm Nam Tinh ngẩng đầu lên, mấy người kia vẫn còn đang nói chuyện phiếm.
Cậu dụi mắt, cố gắng nâng cao tinh thần, cậu tính chờ Lô Khắc và lớp trưởng đi rồi mới làm nhiệm vụ.
Cậu không khỏi có chút xấu hổ "Hai người có còn việc gì nữa không?" Hoắc Thời Chu đột nhiên đặt câu hỏi.
Lô Khắc lắc đầu: "Không, anh có nhiệm vụ gì sao? ”
"Không có gì mà không cút về phòng ngủ ngủ đi?" Hoắc Thời Chu nhắm mắt lại, nói một cách ghét bỏ, "Cậu còn chờ gì nữa? ”
Ma cà rồng không cần ngủ, Giản Chí Hiên nói cậu ta muốn chơi trò chơi, không quấy rầy anh nữa, sau đó cậu ta lôi Lô Khắc đi.
Âm thanh đóng cửa vang lên, Lâm Nam Tinh cố gắng lấy lại chút tinh thần.
Cậu chậm rãi gọi anh: "Bạn Hoắc.”
Giọng nói của cậu mang theo chút buồn ngủ, vì vậy âm thanh có chút mềm mại.
Ngay lập tức Hoắc Thời Chu ngồi thẳng người dậy, mặt nghiêm túc hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
"Cậu có biết Ôn Sướиɠ học ở lớp hai không?" Lâm Nam Tinh hỏi.
Hoắc Thời Chu nhíu mày: "Ai vậy? Tôi không biết cậu ta. ”
"Cậu ta là bạn của tôi, " Lâm Nam Tinh đấu tranh tâm lý một lúc, sau đó đi về phía Hoắc Thời Chu, ngồi xuống phía bên phải của anh, "cậu ấy là omega, trông rất đẹp, pheromone cũng rất thơm, là mùi hoa......”
Hoắc Thời Chu chỉ nghe được mỗi câu "Cậu ta là bạn của tôi", sau khi Lâm Nam Tinh ngồi sang bên cạnh anh, một câu cũng không thể lọt vào tai anh.
Trong đầu bây giờ của anh tràn ngập giọng nói nhẹ nhàng cùng với mùi thơm ngọt ngào của đối phương.
Toàn thân anh tê dại ngứa ngáy.
Cậu khen xong Ôn Sướиɠ, Lâm Nam Tinh bình tĩnh nhìn Hoắc Thời Chu, thấy anh không lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cậu mới lấy hết dũng khí mở miệng: "Cậu ấy… cậu ấy muốn thêm wechat với anh.”
Hoắc Thời Chu giờ mới lấy lại được tinh thần.
Anh hiểu rồi.
Cậu có một người bạn và người bạn ấy muốn thêm WeChat với anh.
Điều đó có nghĩa là…
Cậu muốn thêm wechat với anh! !
Ngực của Hoắc Thời Chu nóng rực lên.