Không riêng gì Trần Hoàng thị, ngay cả Hỉ Thước e là cũng cho rằng Lục Nhi đã động tâm. Suy cho cùng thì làm chính thất vẫn tốt hơn làm một nữ nhân lén lút của quan gia.
Hỉ Thước sốt ruột cả một ngày trời, đến khi chạng vạng, Hỉ Thước lấy trong phòng ra một tờ giấy và một thỏi bạc: “Lục Nhi tỷ, muội thật sự xin lỗi tỷ, đây là thứ lão gia trước khi đi để lại cho muội, ngài bảo muội trông chừng tỷ, nhưng tỷ không cần lo lắng, tỷ cứ chọn làm những gì mình muốn.”
Lục Nhi không biết chữ, nhưng mặt chữ lung tung rối loạn kia nàng có thể nhận ra được là Trịnh Tuân viết, nàng đưa mắt nhìn Hỉ Thước hỏi: “Hắn nói đây là gì?”
“Lão gia nói đây là địa chỉ của lão gia ở kinh thành, nếu trong nhà có việc gì thì cho người truyền tin cho ngài ấy.”
Lục Nhi nhất thời nghẹn lời, khối bạc kia khoảng chừng mười lượng, nàng không biết bây giờ mình có cảm giác gì, nhưng khế ước bán thân của Hỉ Thước còn ở trong tay hắn.
Nàng im lặng một lúc lâu, trong đầu hiện lên bóng dáng người kia, Lục Nhi cười khổ, chỉ biết xoay người chơi đùa với Nguyên Nhi và Nguyệt Nhi.
“Ngươi đứng lên đi, ta không trách ngươi gạt ta, vì khế ước bán thân kia của ngươi, ta sẽ nhờ người đưa tin cho hắn.” Ngoại trừ thư từ của quan phủ, thì thư từ của cá nhân qua lại không dễ dàng gì, hoặc là có đồng hương giúp đỡ mang đi, hoặc là nhờ đến tiêu sư đi một chuyến.
Lục Nhi vốn không để lời của Trần Hoàng thị trong lòng, ban đêm trước khi đi ngủ nàng nói với Hỉ Thước: “Ngày kia theo ta đến thôn Thạch Ma, chẳng phải hai ngày trước Lí Chính nói trong thôn có người muốn bán đất sao?”
Nàng căn bản không định đi xem mắt.
Hiện giờ, Lục Nhi chỉ muốn làm ăn, tích góp tiền của, nuôi dưỡng hai đứa trẻ, làm gì rảnh rỗi mà quản nhiều chuyện đến vậy.
Kể từ lúc ấy, đôi lúc nàng cũng có nhớ đến Trịnh Tuân. Sau này, Lục Nhi có rất nhiều chuyện phải lo nghĩ, và bởi vì cơn ác mộng của kiếp trước, cho nên dù nàng sống gần nha phủ nhưng cũng không thể yên tâm được.
Song không biết có phải nàng may mắn không, dân chúng ở huyện Yển Thành này vô cùng chất phác và lương thiện, những năm gần đây nàng không bị kẻ cắp quấy phá hay bọn người tạp nham nào quấy nhiễu.
Lúc trước Lục Nhi mang đến cho Thạch Mặc trong thôn không ít đồ tốt, nhờ hắn phối hợp, Lục Nhi nhanh chóng ký được công văn mua bán đất.
Nàng mua ở thôn Thạch Ma hai mươi mẫu đất, mười mẫu đất ở gần con kênh cũ hơn mắc một chút, số còn lại vị trí không được tốt lắm, nằm ở cuối thôn.
Tổng là 280 lượng bạc, Lục Nhi chi tiền không chút mảy may, hai năm gần đây nàng cũng tích góp được kha khá. Dù sao nàng cũng là nữ nhân lớn lên ở nông thôn nên đất đai đối với nàng vô cùng quý, huống hồ Trịnh Tuân đã nói nơi này sớm muộn gì cũng sẽ rất đắt giá.
Từ lúc Lục Nhi mặc kệ Trần Trọng Thượng, Trần Hoàng thị trong lòng không vui. Trần Trọng Thượng kia quả thật đối với Lục Nhi có vài phần thật tâm, mấy ngày liên tiếp liền cố ý đứng trước cửa nhà nàng, muốn gặp mặt nàng, trò chuyện vài câu.
Duy trì khoảng ba bốn ngày liền, sau đó, đột nhiên lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Những người xung quanh không ai dám đưa dây tơ hồng cho Lục Nhi nữa.
Nàng là một quả phụ còn đang nuôi con nhỏ, vậy mà ngay cả Tú tài cũng coi thường thì ai dám giới thiệu người cho nàng nữa. Lời này đồn thành thật rằng quan gia cũng không giới thiệu được cho nàng.
Có người còn rì rầm, nói nàng tâm cao khí ngạo, mệnh lại mỏng như giấy. Lời này vô thưởng vô phạt, không làm tổn hại thanh danh nên Lục Nhi không thèm để tâm.
Nhưng không biết vì sao Trần Trọng Thượng ở cách vách kia, gần đây gặp vận xui gì, đang đi trên đường vô cớ bị người ta đánh.
Trời dần dần lạnh đi.
Lục Nhi nghe người ta nói, huyện Yển Thành này không đến nửa năm nữa sẽ bổ sung một huyện lệnh. Trong nhà của Triệu đại nương ở đầu hẻm có nhi tử làm việc trong nha huyện, là hắn để lộ ra.
Nhưng chuyện này đối với bá tánh các nàng không ảnh hưởng lắm, nếu không có việc gì chẳng ai muốn tiếp xúc với quan phủ cả, tự giữ cửa nhà mình cho tốt là được.