Như vậy, ở bên ngoài nhìn vào thì Nguyệt Nhi được nuôi dưỡng dưới danh của Bàng Lục Nhi, lớn lên ở hẻm chùa.
Nguyên Nhi lớn hơn Nguyệt Nhi 14 tháng, lúc Nguyệt Nhi một tuổi, Nguyên Nhi đã hơn hai tuổi, hai huynh muội lớn lên ở trên xe la, làm bạn cùng với tôm cá, đều quen với mùi tanh.
Hai người Lục Nhi và Hỉ Thước bắt tay vào kinh doanh, công việc từ từ đi lên. Qua tết Hỉ Thước cũng đã mười lăm tuổi rồi, Lục Nhi xem Hỉ Thước như muội muội mình, nàng không có ý định để Hỉ Thước bên cạnh mình cả đời.
Muốn thay đổi hộ tịch thì gia chủ phải đút tiền cho quan phủ, Lục Nhi không phải tiếc tiền, chỉ là khế ước bán thân của Hỉ Thước không nằm trên tay nàng, đành để sang một bên.
Tuổi Hỉ Thước hiện tại cũng chưa lớn, Trịnh Tuân đã vào kinh, đợi hắn làm quan lớn rồi quyết định cũng không muộn
Nguyên Nhi lớn lên giống Bàng Lục Nhi, còn Nguyệt Nhi thì lại giống cha y đúc, một nhà ba người đều có nhan sắc bất phàm.
Nhưng hai năm vừa qua, Lục Nhi không thèm chăm sóc bản thân, cả người một bộ áo tang vải thô, quanh năm suốt tháng chạy bên ngoài.
Ngũ quan của nàng vẫn xinh đẹp, nhưng làn da nàng phải dầm mưa dãi nắng, nên có hơi đẹn một chút. Đất Trung Nguyên gió lớn lại khắc nghiệt, làn da nàng bị gió táp đến khô cằn nứt nẻ, đem so với những nữ nhân ở nông thôn cũng không khác gì.
Nhưng Bàng quả phụ là người giỏi giang, nương tử những nhà xung quanh nào có thể so được với nàng.
Ba năm thủ tang của Lục Nhi cũng sớm qua, bên cạnh nàng không có ai, bọn họ bắt đầu tìm người để mai mối cho Lục Nhi.
Lục Nhi không đồng ý đi xem mắt, mấy nữ nhân xung quanh hẻm chùa để ý nàng. Ban đầu họ nói nàng tâm cao khí ngạo, giống như xem thường bọn họ, sau này các nàng nhìn lại, hình như Lục Nhi không phải lại người này, dần dà bọn họ cũng không để bụng, dù sao tuổi của Lục Nhi còn trẻ chắc hẳn là da mặt mỏng nên mới vậy.
Ở cách vách của nhà Lục Nhi có hộ Trần gia, trong sân nhà bọn họ có vài cây ăn trái lâu năm. Năm ngoái nhánh cây nặng trĩu rũ xuống bên sân nhà Lục Nhi. Phụ nhân của nhà kia được cái niềm nở, bà bảo Lục Nhi hái cho bọn trẻ ăn.
Gần đây, nhà bên cạnh có bà con ở nông thôn tên Trần Trọng Thượng tá túc, Trần Trọng Thượng đi học ở trên huyện. Lúc trước hắn chưa đậu Tú tài, hắn cũng có một mối hôn sự, sau, người ta e ngại nhà hắn nghèo nên không gả nhi nữ qua nữa.
Trần Trọng Thượng vẫn phí thời gian đến bây giờ. Khi hắn thấy Bàng Lục Nhi, lại thường nghe thẩm đề cập tới hôn sự của Lục Nhi, hắn liền mở miệng: “Thẩm, hay là thẩm mai mối cho hai ta đi, thế nào?”
Thúc phụ hắn nghe vậy liền vỗ giường: “Không được, sao có thể được. Kia là nữ nhân mang tang phu, lại nuôi hai đứa con nhỏ, hiện giờ ngươi là tú tài, nàng ta sao xứng với ngươi!”
Trần Hoàng thị kéo tay áo trượng phu nàng, hơi kích động nói: “Chủ ý của Trọng Thượng không phải là không được, đừng có nhìn thấy nàng ta là quả phụ mà coi thường, nam nhân so với nàng ta còn kém xa. Nàng ta xinh đẹp như vậy, không phải nói chứ, nếu nàng ta trang điểm lên một chút, sợ là tiểu thư quan gia trong cả cái huyện này cũng không so được, cũng khó trách Trọng Thượng nhìn trúng nàng.”
Nam nhân kia chỉ biết hút thuốc lá sợi, không nói nữa.
“Gả qua một lần rồi nàng ta sẽ biết yêu thương nhiều hơn, còn nữa, Trọng Thượng cần phải đi học để thi cử nhân, cần rất nhiều tiền, ca ca tẩu tẩu lớn tuổi rồi, làm sao có thể kiếm tiền được nữa, hai người bọn hắn hợp thành, có gì mà phải sầu.”
Lời này nói đúng trọng tâm.
Ngày hôm sau, Trần Hoàng thị kiếm cơ hội đi tìm Bàng Lục Nhi.
“Lục Nhi, không phải là ta khoe khoang gì, chất tử này của ta không cần nói đến, hiện giờ đang là tú tài, sau này ngươi dù gì cũng là phu nhân quan gia, phúc khí hưởng hết đời.”
Thật ra, Lục Nhi nghe nhiều người nhắc đến rồi, đây có lẽ là người có điều kiện tốt nhất, song Lục Nhi nghe câu “Phu nhân quan gia” kia mà ngây người ra.
Trần Hoàng thị lại hiểu lầm, vội nói luyên thuyên: “Rất tốt! Rất tốt! Đợi chất tử của ta đi học trên Huyện về rồi nói tiếp!”