Hưu Phu

Chương 56:

Lục Nhi mang theo Hỉ Thước cùng với Nguyên Nhi chạy vòng quanh mấy thôn dọc theo con kênh, dần dần nàng đã thông thuộc những thôn này.

Mà Lục Nhi đến thôn Thạch Ma nhiều lần nhất.

Hỉ Thước thấy Lục Nhi thường đến thôn Thạch Ma, nàng cảm thấy có chút kỳ lạ: “Lục Nhi tỷ, ở thôn này địa thế cao, không có cá nhiều, sao lần nào tỷ cũng đến đây hết vậy?”

Hiện giờ phía sau xe la của Lục Nhi có cá, từ trong thôn về huyện nàng cố ý lòng vòng cho người khác biết, tiện thể chạy dọc trên đường cũng bán được chút ít.

Không biết Trịnh Tuân tìm được Hỉ Thước ở đâu, nàng nhìn qua thì tuổi còn nhỏ nhưng sức lực lại lớn, cỡ hai thanh niên cũng chưa chắc quật ngã được nàng.

Lục Nhi nói với Hỉ Thước: “Nơi này địa thế cao, đất đai màu mỡ hơn những nơi khác.”

“Lục Nhi tỷ muốn mua đất sao?”

Lục Nhi đứng bên bờ đê lắc đầu, nàng chỉ đột nhiên nhớ tới lời Trịnh Tuân nói mà thôi, kênh đào kia về sau sớm hay muộn cũng phải kiến tạo, nơi này so với trong huyện còn tốt chán.

“Tạm thời đi xem thôi, chúng ta cũng lưu ý lại, sau này xung quanh đây có người bán đất, ngươi đi hỏi thăm một chút!”

Hỉ Thước không rõ dự định của Bàng Lục Nhi, nàng chỉ có thể nhanh nhẹn gật đầu.



Giữa tháng giêng, Trịnh Tuân vào kinh thành.

Vương Nghĩa lúc trước là nhất giáp đệ tam danh (Thám Hoa), hắn cũng giống Trịnh tuân được vào Viện Hàn Lâm làm việc.

Còn Hà Cảnh hiện giờ đi lại ở khắp kinh thành, tìm một cơ hội để nhậm chức. Hắn thi đậu Tiến sĩ, để được làm quan thì còn một đoạn khá xa nữa, muốn làm được quan thì phải xem vận khí thế nào, nói cho cùng thì củ cải nào thì cái hố đó.

Nếu không có người tiến cử, thì học vị tiến sĩ có khi phải chờ đến năm, sáu năm.

Trịnh Tuân mua một tòa nhà ở phường Thăng Bình, Vương Nghĩa ở phường Vĩnh Sùng, cách nhau cũng gần. Còn Hà Cảnh vẫn thuê ở phường Tuyên Bình, chỗ đó có nhiều đại quan, quý nhân tụ tập, nghĩ cách cũng dễ hơn.

Hà Cảnh lớn tuổi nhất, ngày đó ba người cùng nhau đi thi, mà hiện tại hắn còn không vớt nổi nửa chức quan. Tuy hắn rất nôn nóng nhưng may thay, trời sinh hắn tính cách phóng khoáng, xem như bản tính không tồi.

Ba người tụ một chỗ uống rượu, Vương Nghĩa mang theo thê tử và nhi tử đến nên không tiện đến nhà, nhà Hà Cảnh lại nhỏ. Cuối cùng chọn nhà Trịnh Tuân, hắn cô đơn ở một tòa nhà cho nên hai người kia thường đến nhà hắn.

Thành Trường An ban đêm cấm đi lại, từng phường sẽ đóng cửa, chỉ được hoạt động trong nội phường, cũng may nơi ở Trịnh Tuân cũng đủ lớn để chứa chấp họ.

“Tử Phụ, huynh định ở kinh thành tìm kiếm một thê tử khác hả? Đúng như lời ngày đó ta nói, Tử Phụ đây muốn cưới một thê tử cao môn, phải không?” Hà Cảnh uống nhiều rượu, nhưng còn nhớ tới ngày đó Trịnh Tuân nói gì về thê tử của mình: “Mà cũng không đúng, Tử Phụ vốn là cao môn rồi, ai lại không biết Trịnh thị ở Huỳnh Dương…”

Hà Cảnh tính tình ngay thẳng, sợ là trong lòng hắn sớm đã nghĩ như vậy.

Vương Nghĩa kéo tay Hà Cảnh: “Hà huynh, huynh say rồi!”

Trịnh Tuân lại cảm thấy bản thân mình không bị mạo phạm gì, chỉ tiếp tục uống rượu trên tay, hắn cười khổ, vẫn chưa lên tiếng.

Vương Nghĩa và Hà Cảnh liền hiểu rõ ý cười khổ của Trịnh Tuân, chuyện Trịnh Tuân hòa li tất nhiên không thể giấu được, sau này còn gây ra không ít phiền toái.

Ngự Sử quan Đài Hồng lấy cớ “Vì thân bất chính, vứt bỏ tào khang” để buộc tội tân khoa Trạng Nguyên Trịnh Tuân, lại không ngờ được bị Tả thượng thư nắm bím tóc.

Sau khi Hi Hòa đế nghe được, lập tức bãi bỏ chức Ngự sử của hắn.

Tả thượng thư Ngụy Phi kia là người ở trong mộng của Trịnh Tuân suýt chút nữa đã trở thành nhạc phụ của hắn. Ngự sử giám sát quan lại, mà hai bên Tả-Hữu thượng thư lại nắm thóp được ngự sử.

Chuyện của Trịnh Tuân cũng không khó để tra ra, chỉ vì Ngự Sử nóng lòng lập công mà chưa điều tra rõ ngọn ngành đã liền viết thư luận tội. Cuối cùng, hắn không lường trước được, nào có nữ nhân nào cương liệt đến mức “Hưu phu”.

Lúc ấy, Trịnh Tuân và Lục Nhi ký vào công văn, rõ ràng là “Phóng thê thư”, nhưng thực tế là “phóng phu thư”.

Hắn muốn gác lại chuyện trước kia, sợ rằng có không ít người lấy chuyện Trịnh tuân từng ở rể để dâng tấu lên hoàng đế. Nhưng nhìn vào thái độ của Hi Hòa đế, bọn họ đương nhiên hiểu rõ, gió đang thổi ở hướng nào.