Trịnh Tuân thật sự lăn lộn trên giường với Lục Nhi cả đêm.
Ban đầu Lục Nhi còn phối hợp với hắn, đến lúc sau thì mệt rã rời, cũng đã khóc, cũng đã xin, cũng cào cấu hắn nhưng hắn vẫn tiếp tục không chịu thả nàng ra. Lục Nhi không có cách nào phản kháng, huyệ.t của nàng suýt chút nữa bị hắn đâm nát.
Lúc thay tã cho Nguyên Nhi cũng bị hắn ôm ngồi lên đùi, thứ đồ kia vẫn cắm trong người nàng.
Khi gà gáy, sắc trời còn chưa sáng, Lục Nhi ôm Nguyên Nhi ngủ say, nam nhân không chút tiếng động, lặng lẽ bước xuống giường.
Hỉ Thước kia đúng là rất siêng năng, không cần ai thúc giục nàng đã tự quét dọn sân sạch sẽ.
Trịnh Tuân mặc lại quần áo rồi ra cửa, gọi nàng lại dặn dò vài câu, sau đó đưa tờ giấy cùng thỏi bạc cho nàng: “Nếu ở nhà có việc gì thì cho người báo tin cho ta.”
Hắn nhìn chăm chăm vào sân của mình một hồi rồi mới quay vào nhà.
Hai mẹ con nằm trên giường ngủ ngon lành, Trịnh Tuân cúi người sờ tiểu hài tử rồi lại sờ đến nữ nhân. Nữ nhân mặt mày nhu hòa, so với đứa trẻ đương nhiên dễ coi hơn nhiều. Hắn bóp cổ tay nàng, từ từ xoa nắn, sau đó xỏ vòng tay vào.
Sáng sớm, một mình Trịnh Tuân rời khỏi huyện Yển Thành.
Hắn rời đi mà không từ biệt hai mẹ con họ. Nguyên Nhi còn nhỏ, cho dù bên người bỗng thiếu đi một người trước giờ yêu thương nó, nó cũng không biết diễn đạt thế nào, vẫn cứ như cũ chỉ biết ăn rồi ngủ thôi.
Nhưng khi Lục Nhi tỉnh dậy, nàng mở to mắt nhìn chăm chăm vào cổ tay mình mà thất thần, trên cổ tay nàng xuất hiện một vòng tay ngọc bích.
Ngày hôm qua Bàng Lục Nhi vừa nhìn thấy chiếc vòng này trong hành lý của Trịnh Tuân. Lần đó khi hắn hỏi về chiếc vòng tay, hắn có nói đó là đồ của trưởng bối nhà hắn.
Trịnh Tuân giữ lại làm kỷ vật, sau hắn để cho Nguyên Nhi.
Bàng Lục Nhi miên man suy nghĩ, cả một ngày rồi nàng chưa ra khỏi cửa. Hỉ Thước mang chiếc bánh nóng đến cho nàng, Lục Nhi dựa trên giường chơi với Nguyên Nhi.
Lục Nhi không biết phải làm thế nào, trong lòng có chút buồn bực.
Nàng ôm Nguyên Nhi cho bú, thường ngày bú không hết, hôm nay lại bú không đủ, đại khái là vì nàng nặng tâm suy nghĩ, cho nên bị tắc sữa.
Nàng biết bản thân mình như vậy là vì Trịnh Tuân.
Nhưng cùng lắm nàng chỉ thương cảm một ngày thôi, đến ngày hôm sau, khi Hỉ Thước thấy nàng, nàng đã khởi sắc, cười với Hỉ Thước: “Lát nữa chúng ta bế Nguyên Nhi ra ngoài, tìm một cái sạp!”
–
Vách chùa trong hẻm bao bọc một vài hộ gia đình, ở trong ngõ nhỏ, nhiều người rảnh rỗi không có việc gì lại ngồi nói chuyện phiếm.
Sau mười ngày Trịnh Tuân đi, hai chủ tớ của Lục Nhi cũng dần dần thân thiết hơn.
Hỉ Thước nghe mọi người xung quanh xưng hô với Lục Nhi là Bàng quả phụ, nàng cảm thấy kỳ quái, Lục Nhi tỷ rõ ràng là có trượng phu mà. Hỉ Thước còn nghĩ, trượng phu của Lục Nhi tỷ so với lão địa chủ trước kia của nàng còn cao quý hơn nhiều.
Nhưng Hỉ Thước là người lanh lợi, huống hồ nàng đã ký vào khế ước bán thân, những điều không nên nói nàng tuyệt đối sẽ không nói.
Lục Nhi tỷ đối xử với nàng rất tốt, so với trước kia, những ngày này của nàng trôi qua rất êm đẹp.
Qua thêm một tháng, Nguyên Nhi cũng được nửa tuổi, Lục Nhi đúng như lời Trịnh tuân nói, cai sữa cho nó, không phải nàng nghe lời hắn, mà nàng muốn bán cá, cho nên không thể cho nó bú cả ngày được.
Khu vực của huyện Yển Thành quả đúng như lời Trịnh Tuân nói, có kênh cũ thông qua huyện, Lục Nhi một lần nữa dựng sạp cá ở đây.
Con sông này đi qua một vài thôn trong huyện, cứ ba ngày Lục Nhi sẽ xuống thu mua cá. Vì đi đứng không tiện, cuối cùng nàng cắn răng chi bảy mươi lượng bạc mua một chiếc xe la chở cá về.
Có xe la, nàng làm việc gì cũng tiện hơn rất nhiều.