"Tinh - Thế giới thứ ba đã mở ra, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng, truyền tống sắp bắt đầu, 3, 2, 1, truyền tống! Chúc ngài có hành trình vui vẻ!"
"Ký chủ đại nhân, để ta truyền cho ngươi bối cảnh nhiệm vụ."
Thế giới nhiệm vụ thứ ba là phương Tây cổ đại với bối cảnh là ma cà rồng, mục tiêu nhiệm vụ mà Tống Thanh cần cứu là Thuỷ tổ của ma cà rồng, Lãnh chúa Cain.
"Đợi đã 33, bối cảnh không còn gì nữa ư?"
"Đã hết rồi nha ký chủ đại nhân, phần còn lại ngài cần tự mình đi khám phá đi - đã đưa ngài tới địa điểm truyền tống."
Địa điểm truyền tống hơi kỳ lạ, xung quanh đen như mực không có một chút ánh sáng, không gian nhỏ hẹp đến đáng sợ.
Tống Thanh không biết đang nằm trên cái gì, hai tay nhỏ bé mò mẫm lung tung, dùng ánh mắt khϊếp sợ ngơ ngác nhìn đồ vật bên dưới, cảm nhận thấy làn da khô ráp nhiều nếp nhăn. Hình như, hình như bây giờ cậu đang bị nhốt trong một chiếc quan tài, thứ bị cậu đè bên dưới là một xác chết.
Cảm giác sợ hãi lập tức ập đến, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cậu. Cậu muốn đi ra ngoài, cậu không muốn ở lại đây, thật đáng sợ, hu hu hu, 33 cứu mạng.
“Tinh - Kích hoạt điều kiện, hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất: Sống sót trong hai ngày. Phần thưởng một bình thuốc chữa trị, thất bại xuống địa ngục."
"33, làm sao ta thoát ra được! Cứu mạng hu hu hu."
"Ký chủ đại nhân, ngươi tự cầu phúc đi, ta chuồn trước đây."
Trong không gian đen tĩnh mịch vang vọng tiếng khóc thút thít của Tống Thanh, sau khi khóc xong Tống Thanh thả lỏng người nằm trên xác chết như cam chịu số phận. Đôi tay nhỏ bé sờ lung tung không biết chạm vào thứ gì mà cái xác đang yên lặng bên dưới đột nhiên cử động. Ở nơi mà Tống Thanh không nhìn thấy rõ, hắn mở đôi mắt đỏ tươi, hàm răng sắc nhọn của hắn từ từ mở ra, cái đầu cứng ngắc quay về phía Tống Thanh một cách chậm rãi. Gần như ngay lập tức vị trí của hai người đã thay đổi, Tống Thanh bị đè dưới đáy quan tài, giãy giụa yếu ớt không hề có sức chống trả.
Một cánh tay khô héo thon dài vươn về phía cổ Tống Thanh, vừa cử động thì mùi máu tươi hấp dẫn dưới làn da hơi mỏng ở chiếc cổ mảnh khảnh bắt đầu xuất hiện. Bốn chiếc răng nhọn tao nhã cắn lên nó, theo đó là một lượng lớn máu bị cắn nuốt, làn da nhăn nheo của xác ướp dần nở ra, máu thịt bên trong từ từ sinh sôi, mái tóc đen dần lan ra.
"Hu... tránh, tránh ra."
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai nắm tay lộn xộn của Tống Thanh lêи đỉиɦ đầu, uống từng ngụm máu nóng. Chỉ một lúc sau, Tống Thanh dần biến thành một cái xác khô, tim đập yếu ớt.
"Thật là thơm."
Người đàn ông đã lâu không được nếm mùi máu ngon như vậy, không tự chủ được mà hút một lúc. Ngửi mùi thơm máu tươi, hắn muốn sắp xếp phát triển túi máu hình người lâu dài nên trả lại một ít máu đã hút cho đến khi làn da của Tống Thanh trở lại hình dáng ban đầu mới dừng lại.
Cảm thấy choáng váng vì mất máu quá nhiều, Tống Thanh mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt đỏ tươi trong bóng tối rồi mơ màng ngất đi trong vòng tay của người đàn ông.
Người đàn ông lấy Tống Thanh, đẩy quan tài nặng nề ra chậm rãi đứng dậy, cẩn thận ôm Tống Thanh và chậm rãi đánh giá khuôn mặt xinh đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ dưới ánh trăng. Móng tay nhọn đen nhánh lướt qua hàng lông mi dài, chạm vào yết hầu nhỏ nhắn tinh xảo dừng lại vài giây rồi cuối cùng sờ lên chỗ cổ vừa bị cắn.
Chiếc mũi đẹp của người đàn ông tiến lại gần Tống Thanh và hít một hơi, hàm răng sắc nhọn của hắn vươn ra chạm vào mạch máu dưới làn da non nớt. Đủ rồi, không thể hút thêm nữa, đôi môi nhợt nhạt của Tống Thanh nói cho người đàn ông biết nếu còn hút thêm một lần nữa chắc chắn sẽ về chầu trời.
"Thật là thơm."
Không chỉ có máu mà toàn thân cậu đều có mùi thơm cực kỳ hấp dẫn.
Người đàn ông liếʍ vết máu trên đôi môi mỏng, thu răng sắc nhọn lại ngụy trang thành một quý tộc vô hại, nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của Tống Thanh, không thể khống chế được mà hôn lên nó.