Tống Thanh nức nở nghẹn ngào, sợ hãi dựa lên thân dây leo, dường như cành cây thô tráng này có thể đem lại cho cậu cảm giác an toàn. Cần cổ trắng nõn rụt lại, mùi hương hoa sơn chi tỏa ra.
“33? Sao các ngươi không nói gì thế? Huhuhu…”
Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng cây kim rơi xuống đất.
Thần kinh căng thẳng, cậu cảm thấy không ổn, đây giống như khoảng lặng trước giông bão.
Cảm xúc sợ hãi như lúc Tống Thanh đến kỳ động dục đầu tiên ập đến, hương hoa sơn chi tỏa ra từ cơ thể cậu, theo gió lan xa.
Dưới tác dụng của hương thơm nồng nàn, những sợi dây leo dần bị đánh thức khỏi giấc ngủ say, cựa quậy vươn về phía Tống Thanh.
Dây leo che trời lấp đất cùng với những chiếc xúc tua hung hãn đập vào mắt Tống Thanh, tiếng nghẹn ngào đột ngột im bặt, cái miệng nhỏ mở lớn vì quá sợ hãi. Lúc cơ thể mềm nhũn sắp ngã xuống, Tống Thanh bị dây leo bế lên, sức của nó quá mạnh khiến cậu không thể kháng cự được, nó cuốn cậu về phía trung tâm dây leo đang không ngừng mấp máy.
Cổ, tay và chân đều bị sợi dây leo xanh biếc quấn lấy, sự dịu dàng bao bọc của nó khiến cậu nảy ra một suy nghĩ sai lầm, như thể, như thể cậu là báu vật quý giá đã mất đi bao lâu nay của dây leo, nó cẩn thận đặt cậu vào lòng bàn tay, chỉ có thể dùng xúc tua mềm mại nhất chạm vào cậu, còn cành khô thô ráp thì lót dưới người cậu.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tống Thanh bị nâng lên giữa không trung, bị dây leo mơn trớn không ngừng xâm phạm cơ thể.
“Huhuhu, cứu với… Tránh ra.”
Thật ghê tởm, vì sao lại đối xử với cậu như vậy?
Tống Thanh rưng rưng nước mắt, dây leo vươn ra lau mắt cho cậu, nước mắt làm ướt sũng thân leo xanh biếc, vị mặn mặn khiến chúng cứng lại.
“Buông ra, đừng đυ.ng vào tôi.”
Cậu nhắm mắt lại, chỉ còn những ngọn cây mềm mại của dây leo vẫn cứng đầu chạm vào khóe mắt. Đến khi sự vuốt ve biến mất, cậu hoảng sợ mở mắt ra, một bông hoa nhỏ màu đỏ nở ngay trên ngọn dây leo. Tất cả những dây leo đang mơn trớn trên người Tống Thanh dừng lại, chỉ có bông hoa kia vẫn đang đong đưa trước mặt câu.
Tống Thanh ngơ ngác, biểu cảm sợ hãi đông cứng trên gương mặt, tiếng nấc nhẹ phát ra khe khẽ, bông hoa nhỏ trước mặt chợt biến thành mười bông, tất cả được dây leo bó lại.
Giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.
Cậu buồn cười vì chính suy nghĩ của mình, tiếng cười khàn khàn như tạo thêm động lực cho dây leo. Chỉ trong chốc lát, mỗi một nơi mà Tống Thanh quét mắt qua lại mọc lên nhưng bông hoa nhỏ.
Cánh hoa đỏ điểm xuyết trên thân dây leo xanh ngắt, xinh đẹp giống như dây buộc tóc của con gái.
“Buông tôi ra… Ưm, đừng chạm vào.”
Dây leo quấn ở mắt cá chân vươn ra, chui thẳng vào ống quần của cậu, xúc cảm lành lạnh trơn trượt khiến cậu muốn co chân lại. Dây leo giam cầm Tống Thanh, cho dù cậu giãy giụa như thế nào cũng không thể lay chuyển được chúng.
Dây leo buông bông hoa nhỏ ra, bông hoa rơi xuống ngực cậu. Tín hiệu này giống như muốn thông báo điều gì đó, Tống Thanh cảm giác dây leo trên người càng lúc càng làm càn.
Làn da trên cổ không ngừng bị dây leo trơn trượt đυ.ng chạm, mỗi lần đυ.ng vào, hương hoa sơn chi lại càng thêm nồng đậm.
Vô số dây leo trên đùi còn vươn về phía trước, không ngừng kéo dài lên trên, thỉnh thoảng lại để lại một dấu tròn trên đường đi, giống như sư tử tuần tra lãnh thổ đánh dấu ký hiệu, những nơi nó đi qua đều là lãnh địa của nó.
Xúc tua trên ngực thông minh đến mức không cần thầy dạy cũng hiểu, chúng chui vào cổ áo, vừa chạm vào da thịt đã yêu thích không muốn buông tay.
“Ưm… Buông tôi ra… Ưm…”
Cuối cùng dây leo vẫn đi đến nơi mà cậu không muốn bị đυ.ng chạm nhất.
Dưới qυầи ɭóŧ màu đen, vô số dây leo thật nhỏ lướt qua làn da non mịn, chúng quấn lấy dươиɠ ѵậŧ hồng phấn, một sợi dây leo còn chạm tới khe hở đang ẩn nấp phía dưới.
Nơi chưa từng bị bất cứ kẻ nào xâm phạm, thậm chí cậu còn chẳng dạm rửa mạnh, lúc này đang bị một sợi dây leo lạnh lẽo xâm chiếm. Chúng đẩy lớp thịt non chặt khít ra, tiến vào trong thăm dò giống như con rắn.
Dây leo đi vào quá sâu, núʍ ѵú bị bóp cũng thấy đau đớn, miệng cúc huyệt bị dây leo căng ra khiến cho Tống Thanh hoảng loạn.
Huhuhu… Cậu… Sẽ bị mấy sợi dây leo này cưỡиɠ ɧϊếp sao?
Cậu không nghĩ được gì nữa, dây leo trong lối đi không ngừng uốn éo, thăm dò vách thịt ấm áp chặt chẽ.
Ở giữa hai chân đang mở rộng của Tống Thanh, vô số ngọn dây leo nhỏ tạo thành hình dươиɠ ѵậŧ với đỉnh đầu thô to, đỉnh dươиɠ ѵậŧ cọ xát điểm nhô lên trên hoa huyệt, qυყ đầυ không ngừng xoa nắn viên ngọc yếu ớt đó.