Tống Thanh mơ hồ nhìn cảnh tượng sương mù trắng xóa xung quanh, cậu nhớ sau khi bị xe đâm cậu đã được đến bệnh viện, vì cứu chữa không thành công nên cậu đã chết. Vậy thì chỗ này là chỗ nào?
Cậu nghĩ đến cảm giác đau đớn khi bị xe đâm lúc đó, sợ hãi co người lại.
Ở trước mặt cậu còn có hai viên kim loại hình cầu bay lơ lửng giữa không trung, chúng không ngừng va chạm với nhau, thậm chí còn có tiếng tranh chấp cãi cọ vang lên. Theo như lời chúng nói, Tống Thanh cũng hiểu sơ qua tình huống hiện tại.
Thì ra hai quả cầu này muốn bắt một người khác, ai ngờ trời xui đất khiến thế nào lại bắt nhầm cậu. Sau khi nhìn thấy cậu, nội dung cuộc cãi vã lại biến thành, ai là hệ thống duy nhất, ai là người cởi trói.
“Đây là ký chủ mà ta định trói trước, ngươi chỉ là kẻ đến sau chiếm chỗ thôi!”
“Ngươi mới là kẻ đến sau! Rõ ràng là ta định trói trước! Để ta cởi trói, để ta cởi trói!”
Tống Thanh sợ hãi cắt ngang lời chúng.
“Cái đó… Không phải tôi chết rồi sao? Sao lại ở đây?”
Hai quả cầu kim loại nghe thấy tiếng động thì lập tức bay tới trước mặt Tống Thanh, lịch sự giải thích mọi chuyện.
“Xin chào ký chủ, ta là hệ thống của ngài, là hệ thống quản lý cốt truyện, số thứ tự là 33. Bên cạnh là hệ thống quản lý phần thưởng, số thứ tự là 44.”
Lúc quả cầu màu đỏ số 33 giới thiệu về quả cầu màu xanh lam số 44 ở bên cạnh, biểu cảm trên màn hình điện tử lập tức thay đổi thành dáng vẻ ghét bỏ.
“Bây giờ ngài đã chết, nếu ngài muốn sống lại thì cần phải phối hợp với bọn ta hoàn thành một vài nhiệm vụ, như vậy thì nguyện vọng được hồi sinh mới được thực hiện…”
Hệ thống 33 nói rất nhiều về ưu điểm của việc được sống lại, Tống Thanh không hứng thú với chuyện này, cậu còn cảm thấy chết đi cũng được coi là một loại giải thoát.
“Tôi… Tôi không muốn sống lại.”
Lời này của ký chủ khiến cho hệ thống 33 nghẹn lời, nó nhảy sang một bên. Hệ thống 44 bảo vệ hệ thống 33 sau lưng, nói năng vô cùng lễ phép: “Ký chủ đáng yêu, xin hỏi nguyện vọng của ngài là gì? Bọn ta có thể thỏa mãn mọi yêu cầu của ngài.”
Tống Thanh khó xử cau mày: “Tôi không muốn gì cả, cũng không muốn làm nhiệm vụ.”
Hệ thống 33 thấy tình hình không ổn, nó lập tức lật lại quá khứ của Tống Thanh. Sau khi tìm được nhược điểm của cậu, nó lại nói: “Được, bọn ta tôn trọng suy nghĩ của ký chủ, nhưng nhắc nhở ngài một điều, nếu thoát khỏi sự khống chế của bọn ta, ngài sẽ phải xuống mười tám tầng địa ngục, chịu hình phạt quất đánh.”
Tống Thanh ngây ngẩn, đôi mắt giống như nai con mở to. Lúc nghe thấy chữ quất đánh, cậu sợ hãi lùi lại một bước.
Từ nhỏ cậu đã sợ đau nhất, cho nên từ lúc bắt đầu kỳ động dục đến bây giờ, cậu đều dùng thuốc để giải quyết nhu cầu, cũng không để cho người khác đυ.ng vào phần cổ nhạy cảm, yếu ớt nhất của mình chứ đừng nói là đánh.
“Tôi… Tôi không trốn nữa, chỉ là đi làm nhiệm vụ thôi sao? Tôi làm.”
Uy hϊếp thành công, hệ thống 33 cảm thấy Tống Thanh trước mắt mình giống như tiên nữ vậy.
“Được, vậy nguyện vọng của ký chủ là gì? Bọn ta có thể biến nó thành sự thật…”
“Tôi, tôi chưa nghĩ ra.”
“Được, ngài cứ nghĩ kỹ rồi nói sau cũng được… Bây giờ xin ký chủ hãy nhắm mắt lại, bọn ta sẽ đưa ngài đến thế giới nhiệm vụ.”
“Trong thế giới mới, ta và hệ thống 44 sẽ ở trong biển ý thức của ngài, có yêu cầu gì chỉ cần gọi thầm tên của bọn ta là được.”
“Chúc ngài lên đường vui vẻ!”
Dòng chảy thời gian và không gian trở nên hỗn loạn, ngay khi chân của Tống Thanh chạm xuống nền cỏ, hệ thống 33 đưa ra nhiệm vụ đầu tiên, cứu rỗi Khôn Trung Quân.
Cậu bám lấy dây leo thô ráp, cố gắng giữ thăng bằng cho cơ thể. Sau khi cơn choáng váng qua đi, Tống Thanh nhìn rừng cây bạt ngàn xung quanh, cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cây cỏ và dây leo ở đây đểu lớn hơn so với ở địa cầu gấp hai ba lần, đặc biệt là dây leo trong tay cậu, nhìn khắp nơi toàn là một màu xanh.
Dây leo quấn quanh cây cổ thụ lớn, lá xanh trên dây khẽ đung đưa theo gió. Dưới sự tô điểm của ánh nắng, bầu không khí yên tĩnh xung quanh mang lại cảm giác quỷ dị vô cùng.
“33, tôi phải cứu rỗi Khôn Trung Quân sao? Khôn Trung Quân là ai? Tôi phải cứu như thế nào?”
Sau khi đưa ra nhiệm vụ thứ nhất, hệ thống 33 và 44 không hề lên tiếng. Tống Thanh tiếp tục gọi thầm trong lòng nhưng vẫn không thấy hệ thống đáp lại, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vô thức nắm chặt dây leo.