Điều Dưỡng Viên Thành Thật Và Bá Tổng Của Cậu

Chương 5: Khát tình chảy nước, đọc sách ᛕích Ŧhích ý thức

Do tính chất công việc nên Triệu Nham ăn cơm rất nhanh, lúc lau miệng vẫn còn đang nhai nốt, chưa kịp nuốt đã lo lắng đứng dậy, lúng búng nói: “Bác Tuần, cháu ăn xong rồi. Cháu lên trước nhé, còn phải giúp anh Hàn trở mình nữa.”

Bác Tuần bất đắc dĩ nhìn bộ dạng vội vàng của cậu thanh niên, không khỏi lắc đầu: “Đứa bé này đúng là thật thà.”

Triệu Nham đã chạy lên tầng không hề biết bản thân đã khiến người ta có ấn tượng rằng anh là một đứa trẻ ngốc. Anh vẫn còn đang thấy tội lỗi vì lúc nãy đã mạo phạm đến anh Hàn nên cũng không dám lười biếng trong công việc nữa.

Triệu Nham vào phòng ngủ là kiểm tra túi chườm nóng đầu tiên, thấy nó vẫn còn rất nóng thì mới yên tâm, cẩn thận dém chăn lại cho người nọ.

“Anh Hàn, bây giờ tôi giúp anh trở mình nhé. Trở mình thường xuyên sẽ giúp cho anh tránh bị lở loét.”

Triệu Nham nói xong thì bắt đầu làm. Đầu tiên, anh từ từ lật nửa thân trên của người nọ về phía bên phải. Sau đó, anh lật tới thân dưới.

Làm xong thì Triệu Nham cũng không tính ngơi tay mà xuống tầng hỏi LD-1 mượn chổi quét và giẻ lau vì muốn dọn dẹp phòng. Thực ra thì chuyện này không hề thuộc phạm vi công việc của Triệu Nham, nhưng anh cảm thấy làm hộ lý thì nên giúp khách hàng có một môi trường sống thoải mái và sạch sẽ.

Triệu Nham đi quanh nhà rồi mới phát hiện ra LD-1 đang ở vườn hoa.

“Tiểu Nhất! Em có biết dụng cụ dọn dẹp để ở đâu không?”

“Anh Triệu muốn tìm Tiểu Nhị à? Bác Tuần vừa giao cho cậu ấy đi dọn dẹp khu phía đông, để em đi gọi giúp anh.” LD-1 nói.

Phải mất một lúc, Triệu Nham mới hiểu rằng dụng cụ dọn dẹp mà nó đang nhắc tới là người máy mã LD-2. Anh vội vàng xua tay nói: “Không cần đâu! Không cần đâu! Anh chỉ định hỏi chổi quét và giẻ lau thôi. Anh tự dọn dẹp được.”

Trên màn hình của LD-1 hiển thị một cái mặt cau có, nói: “Tiểu Nhị vẫn luôn phụ trách quét dọn nên trong trang viên không có dụng cụ dọn dẹp đâu."

“Thế… Thế thôi vậy. Không còn việc gì nữa, anh lên tầng trước nha.” Triệu Nham quả thực không ngờ, cả trang viên to như thế mà lại không có lấy nổi một cái dụng cụ để dọn dẹp.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Triệu Nham nhàn đến phát phiền. Đây có lẽ là công việc dễ dàng nhất mà anh từng đảm nhận, không cần nấu cơm giúp, không cần dọn dẹp, mà bệnh nhân của anh thì đang trong trạng thái mất ý thức, không gây khó dễ cho người khác nổi.

Triệu Nham kéo một chiếc ghế đến bên giường và ngồi xuống, vốn chỉ định là ngồi gần để tiện quan sát, chăm lo, ai ngờ lại thành ngồi ngắm người ta say sưa luôn. Đường nét của Hàn Chử rất đẹp, ánh mặt trời chiếu xuống, nhuộm khuôn mặt nhợt nhạt thành một màu vàng ấm áp, cứ như một quý tộc đang say giấc.

Chỉ đến khi mắt đau nhức, Triệu Nham mới phát hiện ra bản thân đã nhìn bao lâu. Anh bối rối húng hắng giọng, mi mắt chớp mạnh.

Tuy nhiên, chẳng mấy chốc động tác của anh đã trở nên cứng đờ vì nguồn nhiệt ở giữa hai chân và cảm giác ngứa ngáy ở bụng dưới dâng lên.

Triệu Nham khép hai chân lại theo phản xạ tự nhiên, anh lấy tay che chỗ đũng quần rồi lúng túng đứng dậy, lấy một chiếc băng vệ sinh ở trong túi xách bên cạnh ra và đi vào trong nhà vệ sinh.

Sau khi cởϊ qυầи xuống, anh gỡ chiếc băng vệ sinh cũ đã nặng trĩu vì thấm đầy nước ra. Triệu Nham đỏ mặt vứt chiếc băng vệ sinh đó vào thùng rác rồi thuần thục thay một cái mới.

Lúc ra ngoài, Triệu Nham không còn dám tiếp tục ngắm nhìn người nọ nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng có việc gì để làm, anh liếc nhìn tứ phía và thấy sách ở trên giá sách bên cạnh. Anh nhớ lại bác sĩ đã từng nói, thường xuyên trò chuyện có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức của bệnh nhân, giúp gia tăng được khả năng tỉnh lại.

Đôi mắt Triệu Nham sáng lên, miệng cong lên để lộ hàm răng trắng sáng: “Anh Hàn! Tôi đọc sách cho anh nghe nhé!”

Triệu Nham đi đến trước giá sách. Sau khi nhìn một lượt thì anh phát hiện ra trên giá toàn là sách ngoại ngữ, may lắm mới có mấy cuốn tiếng Trung có thể nhận được mặt chữ thì toàn là sách kinh tế học và sách chuyên ngành máy móc. Đọc mấy cái này thì chả được mấy trang, anh đã ngủ thϊếp đi mất.

Sự hào hứng của Triệu Nham giảm đi mất một nửa, nhưng nghĩ đến việc đọc sách có thể giúp kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức của anh Hàn thì anh lại không muốn bỏ cuộc. Triệu Nham chỉ đành tìm một cuốn sách có vẻ đỡ nhàm chán nhất ở trên giá rồi trở về chỗ và lật sách, bắt đầu đọc.

Không thể không nói, Triệu Nham rất hiểu bản thân mình. Vừa mới đọc được một phần ba quyển sách, anh đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, mấy chữ viết dày đặc trên trang sách cũng trở thành khúc hát ru của anh. Cuối cùng của cuối cùng, anh đã thành công đọc sách cho mình ngủ thϊếp đi luôn.

Triệu Nham thiu thiu ngủ, ghé vào mép giường, gối đầu trên tay mà không hề hay biết, ngón tay mảnh khảnh đặt ở rất gần phần đầu của anh đột nhiên hơi động đậy.

“Reng reng!”

“Ưm…!” Triệu Nham giật mình ngồi thẳng dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, anh vô thức lấy điện thoại ra và tắt đồng hồ báo thức đi.

Sau khi tỉnh táo hơn, anh mới nhớ ra mình đã đặt đồng hồ cách hai tiếng báo thức một lần, chính là vì muốn nhắc nhở đã đến giờ giúp anh Hàn trở mình.