Lúc bác Tuần mở cửa cũng là lúc Triệu Nham vừa mới kéo quần của Hàn Chử lên xong. Nghe thấy tiếng, tay anh bất giác run lên, cũng may anh quay lưng về phía cửa nên bác Tuần không phát hiện ra điều gì bất thường.
Bác Tuần nhìn thấy trong phòng có người cũng không ngạc nhiên, vẻ mặt ôn hòa, nói: “Cậu là Triệu Nham đúng không? Tôi là quản gia ở đây, cậu có thể gọi tôi là bác Tuần.”
Lúc quay đầu lại, tim Triệu Nham đập rất nhanh. Anh không phải một người biết che giấu cảm xúc, mặt dần dần đỏ lên vì ngượng ngùng và căng thẳng. Anh nhìn ông bác đầu hai thứ tóc phía trước, xấu hổ cúi đầu, nói nhỏ: “Cháu chào bác Tuần.”
Bác Tuần thấy vậy thì mỉm cười, cho là anh có tính cách hướng nội nên xua tay nói: “Không cần phải rụt rè như vậy đâu. Lúc thư ký Từ dẫn cậu tới thì trùng hợp là tôi có việc phải ra ngoài nên chưa kịp đưa cậu đi làm quen với nơi này. Đợi khi nào cậu hết bận, tôi dẫn cậu đi thăm thú xung quanh.”
“Vâng ạ!” Triệu Nham lập tức gật đầu.
Bác Tuần vô cùng hài lòng với sự thật thà, chất phác của Triệu Nham. Ông ấy nói: “Bây giờ phải tiêm bổ sung dinh dưỡng cho ông chủ. Để tôi hướng dẫn cậu, từ sau việc này sẽ do cậu đảm nhận.”
Bác Tuần vừa lấy thuốc vừa giảng giải. Triệu Nham cũng nghiêm túc học hỏi, cộng thêm việc trước đó anh đã từng làm công việc điều dưỡng rồi nên học rất nhanh.
Vừa tiêm xong thì có tiếng gõ cửa. Tiếp theo, giọng nói điện tử của thiếu niên truyền từ ngoài cửa vào, giọng điệu không đều mà dồn dập như có cảm xúc: "Bác Tuần! Tiểu Bát xảy ra vấn đề gì ấy. Bây giờ bác có rảnh qua xem không?”
Bác Tuần tới mở cửa thì thấy LD-1 đang đứng ở ngoài. Nó được xem như là anh cả của tất cả đám người máy trong nhà, cũng là trợ thủ đắc lực của bác Tuần.
“Vừa khéo. Tiểu Nhất, cháu vào đây đi, bác giới thiệu cho cháu một người bạn mới.”
Bác Tuần tránh người cho LD-1 đi vào rồi chỉ tay vào Triệu Nham, giới thiệu: “Đây là hộ lý mà thư ký Từ mới tuyển được, tên là Triệu Nham. Từ giờ cậu ấy sẽ chăm sóc cho ông chủ.”
Ông ấy quay lại nói với Triệu Nham: “Cậu Triệu, sau này có việc gì cần mà tôi không có mặt ở trang viên thì cậu có thể tìm Tiểu Nhất giúp đỡ.”
Màn hình điện tử của LD-1 lập tức hiển thị hai con mắt cười cong cong. Nó lên tiếng: “Chào anh Triệu! Lúc nãy em có lén nhìn anh đó.”
Giọng nói thiếu niên mang vẻ đùa giỡn. Nếu không phải vì bộ giáp sắt kia thì Triệu Nham quả thực tin rằng bản thân đang nói chuyện với một “con người”.
“Chào… Chào em. Em đáng yêu quá!” Triệu Nham hơi ngượng ngùng nói.
LD-1 nghe xong thì lập tức hiển thị hai con mắt hình trái tim, không quên điểm thêm hai chiếc má hồng, y như đang thẹn thùng sau khi được khen.
Bác Tuần đứng bên cạnh vui vẻ nhìn bọn họ, nói: “Thôi, cậu Triệu cứ làm việc đi. Khi nào tới giờ cơm, tôi sẽ bảo Tiểu Nhất lên gọi cậu.” Ông ấy nói xong thì đi tới chỗ LD-8 cùng với LD-1.
Sau khi họ đi rồi, Triệu Nham điều chỉnh lại tâm lý rồi lục trong túi, lấy dụng cụ sửa móng ra. Vừa nãy anh thấy móng chân của anh Hàn đã hơi dài nên anh tính cắt giúp hắn.
Bàn chân của người nọ rất to, ngón chân rất mảnh khảnh, có lẽ là do nằm liệt giường lâu ngày nên móng chân màu xám chứ không phải màu trắng hồng khỏe mạnh.
“Anh Hàn, tôi cắt móng chân cho anh nhé. Anh yên tâm đi, tôi rất có kinh nghiệm, khách hàng cũ đều khen tôi cắt móng rất đều đấy!”
Triệu Nham lấy một cuộn vải rồi trải phẳng ra, bên trong toàn là dụng cụ sửa móng, trông rất chuyên nghiệp. Nói không phải khoe chứ tay nghề này là do anh đi học mới ra được đó. Chính vì kỹ năng này mà anh đã đạt được không ít đánh giá tốt từ các khách hàng.
Cắt sửa nửa tiếng đồng hồ, thành quả cho ra rất mỹ mãn. Móng ở mười đầu ngón chân được cắt sửa tròn đều tăm tắp, trái phải đều cân, cho dù là người mắc chứng ám ảnh cưỡng chế thì hẳn cũng sẽ phải công nhận.
“Xong rồi. Anh đợi chút nhé!”
Triệu Nham thu dọn đồ nghề xong thì tìm được một chiếc túi chườm nóng hơi cũ ở trong túi xách rồi vào nhà tắm tra đầy nước nóng. Sau đó, anh đặt nó ở dưới chân của Hàn Chử, giúp hắn sưởi ấm chân.
Bệnh nhân đang hôn mê thường sẽ bị lạnh chân tay, tuy họ không cảm nhận được nhưng sưởi ấm giúp mạch máu dưới chân giãn nở, thúc đẩy quá trình tuần hoàn máu.
Một buổi sáng bận rộn khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Lúc LD-1 gọi thì Triệu Nham mới phát giác ra, thế mà đã mười một giờ rồi.
LD-1 kháu khỉnh nghiêng đầu, cười nói: “Anh Triệu! Em mời anh xuống ăn cơm.”
“Ừ! Tiểu Nhất chờ anh một lát, anh về phòng lấy hộp cơm.”
Theo thói quen, Triệu Nham mang hộp đựng cơm đi để chia phần ăn riêng như một lẽ đương nhiên giống khi làm việc ở nhà khác. Một là vì các hộ lý cần ở bên giường để chăm sóc bệnh nhân mọi lúc, hai là vì có một vài gia đình không thích ăn chung bàn cơm với hộ lý. Cứ thế dần dà, Triệu Nham có thói quen đem theo hộp đựng cơm.
“?” Một dấu hỏi lớn hiện lên trên màn hình hiển thị của LD-1. Nó nói: “Trong nhà có bát đũa, anh đem hộp cơm theo làm gì?
Lần này đến lượt Triệu Nham nghi ngờ hỏi: “Không chia ra ăn riêng à?”
LD-1 hơi nhíu mày: “Chia ra ăn riêng á? Bác Tuần có dặn gì đâu.”
“Ồ… Thế thì không còn việc gì nữa, chúng ta xuống dưới đi.”
Triệu Nham nghĩ là cứ đi xuống đã rồi hỏi, cũng có thể do bác Tuần quên lắm chứ, nếu mà cần thì anh lại lên lấy hộp đựng cơm xuống là được.
Tuy nhiên sự thật đã chứng minh, LD-1 không hề hiểu sai, ý của bác Tuần là mời anh xuống ăn cơm cùng. Trong căn bếp nhỏ ở khu phía tây tầng một, bốn món thức ăn và một bát canh được đặt trên bàn ăn cho bốn người, trông có vẻ là cơm nhà nấu, vô cùng thơm ngon.
Bác Tuần thấy bóng người phía sau LD-1 thì vẫy tay: “Qua đây đi, ngồi chỗ này này!”
“Bác Tuần, sau này cháu ăn cơm ở đây ạ? Cần có người túc trực bên cạnh anh Hàn, hay là để cháu lấy cơm rồi lên đó ăn?” Triệu Nham nghĩ đi nghĩ lại, vẫn thấy tốt nhất là canh chừng bên cạnh bệnh nhân, dù sao người ta tốn tiền tuyển mình tới cũng là để chăm sóc người bệnh mà.
“Cầm lên đó làm gì? Ông chủ rất ghét trong phòng ngủ ám mùi thức ăn. Ăn cơm cũng chỉ cần một khoảng thời gian, cậu ăn xong rồi lên vẫn kịp.”
Bác Tuần thấy Triệu Nham vẫn còn hơi xoắn xuýt thì nói tiếp: “Yên tâm đi, có Tiểu Nhất trông rồi. Màn hình theo dõi tình trạng bệnh của ông chủ được lắp hệ thống cảnh báo, nếu có bất cứ điều gì bất thường, chuông cảnh báo sẽ vang lên, thế nên là cậu đừng lo lắng."
“Vâng! Ăn thôi! Bác Tuần, mấy món này là bác làm hết ạ?” Triệu Nham nghe nói vậy mới yên tâm cầm đũa lên dùng bữa cùng bác Tuần.
Bác Tuần cười, lắc đầu nói: “Tiểu Ngũ làm đấy. Nó là người máy chuyên nấu ăn, lát tôi sẽ đưa cậu đi gặp nó.”
Triệu Nham gật đầu, ăn một miếng to. Tướng ăn không thể gọi là đẹp nhưng nhìn anh ngon như vậy, bác Tuần cũng thấy vui vẻ và thèm ăn theo.
Bác Tuần thở dài, lâu lắm rồi mới có người ăn cơm cùng ông ấy. Dù là trước khi gặp tai nạn thì ông chủ cũng toàn đi sớm về khuya, trăm công nghìn việc. Đối với hắn mà nói, ngôi nhà này e rằng cũng chỉ là một nơi nghỉ tạm mà thôi.