Trà Xanh Không Ngừng Phấn Đấu

Quyển 2 - Chương 5: Học viện thiên sứ

“Vậy sao?” Ngôn Ngôn quay đầu lại, nhìn gã, Lam Tư Dương nhìn chính mình trong mắt cô gái, cảm giác bản thân đang bị nhìn chằm chằm.

Tập trung đến mức như thể đang nhìn toàn bộ thế giới, tim đập mạnh thành tiếng, gã ôm lấy ngực, cảm thấy hoang mang trước sự khác thường trong chính bản thân mình.

Gã chưa bao giờ trải qua cảm giác mãnh liệt như vậy, nhưng tất nhiên điều này không phải dấu hiệu tốt. —— Lam Tư Dương nghĩ thầm.

“Các bạn học, đã đến giờ vào lớp.”

Thời gian vào lớp vừa đến, mọi người trở về chỗ ngồi của mình, mà trong lớp học vẫn còn âm thanh xì xào bàn tán nhỏ giọng của vài người.

“Không phải bình thường Lam Tư Dương hay mắng Quan Ngôn Ngôn là con lợn béo hay sao? Vậy mà hôm nay chỉ chào hỏi một tiếng là xem như xong rồi? Cùng lắm chỉ cảm giác như Quan Ngôn Ngôn gầy hơn một chút?”

“Không cần phải nói nữa, là sự thật đó.”

“Với tớ, đó vẫn là chuyện quan trọng cần nhắc đến, tớ vẫn thích vẻ ngoài của Tống Y Ân hơn, người đẹp ở da trắng như tuyết khiến những cô gái khác bị lu mờ.”

“Ha, sáng nay Đông Ngạo Diễm còn tuyên bố Bạch Tiểu Ái chính là bạn gái của cậu ấy, khoảng thời gian này thật sự có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra.”

“A! Thiếu gia Diễm của tôi. Ôi ôi ôi, đây không phải là sự thật —— chết tiệt, con khốn Bạch Tiểu Ái này!” Một người hâm mộ nữ của Đông Ngạo Diễm hò hét như tan nát cõi lòng.

Ngôn Ngôn lén nhìn sang đánh giá Lam Tư Dương, quả thực thấy suy nghĩ của gã rất không bình thường, như thể đang phiền muộn không an lòng.

“Đúng vậy, thật là kỳ quái, các cậu nói thử xem, bạn học Bạch Tiểu Ái này nghèo khổ, lấy gì để xứng đôi với Đông Ngạo Diễm? Kỹ năng giường chiếu?”

“Ha ha ha, cậu thật xấu xa.”

Một tiếng va chạm vang lên, chỗ ngồi phía trước phòng học đã bị đá ra một khoảng trống lớn, những người đang ngồi ở chỗ ngồi phía sau không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất.

“Mẹ kiếp, Lam Tư Dương phát điên cái gì vậy.”

“Con mẹ cậu còn dám lắm mồm thêm một câu, tôi sẽ khiến cho cậu không thể nhìn thấy được mặt trời ngày mai.” Ánh mắt hung ác của Lam Tư Dương dán chặt lên người bọn họ.

Những người này sờ sờ lên mũi, không có chút khí thế nào, sau khi dọn chỗ ngồi xong thì liền rút lui.

Giáo viên trên bục giảng dường như rất sợ hãi Lam Tư Dương, cuối cùng thì giáo viên ấy cũng chỉ giống như những người bình thường khác, yên lặng giả vờ như không nhìn thấy tất cả những chuyện đang xảy ra, bình thản bắt đầu buổi học.

A, thật phiền phức, quyến rũ chàng trai đã có người trong lòng. Ngôn Ngôn nghĩ thầm, nhưng cô không sợ thử thách.

Đợi Lam Tư Dương quay trở lại chỗ ngồi, bực bội gãi đầu, nhíu mày muốn nằm sấp xuống bàn mà ngủ, lúc này mùi hương thơm ngát của cô gái bên cạnh mới ập đến, gã đưa tay bắt lấy sợi tóc đang bay đến trước mặt theo bản năng, quay đầu lại nhìn cô gái.