Mà trong số đó, Đông Ngạo Diễm cầm đầu các thiếu gia ăn chơi trác táng, cũng gây ra không ít chuyện, đặc biệt ở học viện này, không ai có thể chống lại Đông Ngạo Diễm, dù sao toàn bộ học viện này cũng đều là của nhà cậu.
Học viện Đông Ngạo có thể khiến cho loại người thuộc giai cấp xã hội tầm thường như Quan Ngôn Ngôn và Bạch Tiểu Ái chuyển mình, chỉ cần có bằng cấp này, ứng tuyển vào bất cứ doanh nghiệp nào cũng đều có thể được nâng lên vị trí cao, dù sao thì cơ hội đổi đời dành cho người nghèo này cũng chỉ có một phần vạn.
“Lợn nhỏ mập mạp, mau vào lớp đi!”
Ngôn Ngôn buông cặp sách xuống, nhìn vào chỗ ngồi bên cạnh, là Lam Tư Dương, thanh mai trúc mã của nữ chính Bạch Tiểu Ái, cũng là chiếc lốp dự phòng của cô ta, vẻ ngoài rất sáng sủa.
Lam Tư Dương thích nữ chính nhưng không được đáp lại, giúp cô ta làm không ít chuyện xấu, khác với nữ chính, chỉ là một cô gái nghèo khó, nhà gã chính xác là một gia đình giàu và có thế lực, là doanh nghiệp hàng đầu trong nước, nhưng so với bốn người nam chính kia thì vẫn ít có sức ảnh hưởng quốc tế hơn, dù sao thì sau khi bị nữ chính lợi dụng xong, sẽ bị cô ta đá ra khỏi danh sách.
“Ting! Hoàn thành nhiệm vụ chinh phục nam phụ Lam Tư Dương, lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙, đạt được 100 điểm.”
Sau khi đi đến chỗ ngồi, Ngôn Ngôn cố tình tạo dáng, chỗ ngồi của Lam Tư Dương ở ngay bên cạnh, chỗ ngồi của hai người gộp lại với nhau, lối đi nhỏ ở một bên, vì thế sau khi gã nói chuyện phiếm với người khác xong, quay trở lại chỗ ngồi, điều nhìn thấy đầu tiên chính là một Quan Ngôn Ngôn khác hẳn so với ngày thường và thần thái khí chất đặc biệt quyến rũ.
Đáy mắt nhận thấy chàng trai đã bị chính mình thu hút, cô lặng lẽ cong môi.
Thật ra, nguyên chủ đã từng yêu thầm gã, tuy Lam Tư Dương không nổi tiếng bằng những người nam chính khác, nhưng chỗ ngồi của hai người lại gần nhau như thế, làm cho cô gái đang trong độ tuổi tuổi dậy thì động lòng cũng không có gì đáng trách.
“Không nói gì sao?” Lam Tư Dương vò đầu, liếc nhìn Quan Ngôn Ngôn không quen mắt này một cái, cảm giác không thể thích ứng được với trạng thái khác thường này.
“Không có gì để nói với cậu.” Cong môi thở dài, để lộ tư thế quyến rũ, mặc kệ giọng nói thì thào như tiếng muỗi kêu.
“Bình thường cậu không như thế này.” Ngày thường giữa hai người luôn có sự nhẫn nhịn của Ngôn Ngôn, nhưng dù vậy thì cô cũng chưa bao giờ lên tiếng nửa câu.
Đương nhiên, dây thanh quản của cơ thể này bị tổn thương, ngay cả việc phát ra tiếng cũng phải cố hết sức, huống chi nguyên chủ lại tự ti như vậy? Nhưng cô cũng không thể thay đổi con người một cách dễ dàng trong thời gian ngắn được!