Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng

Chương 2: Cản Tay Nhau

Nam nhân dự định cắt nàng thành tám khối ném vào trong nồi, nhưng một giây sau liền cảm thấy bụng dưới nóng lên.

Hắn ta kinh ngạc mà cúi đầu, một cây gậy gỗ đốt lửa đỏ rực không chút lưu tình đâm xuyên bụng hắn ta.

Khóe miệng Bạch Nhận hơi cong lên, dưới ánh lửa làm nổi bật lên vẻ quỷ mị tựa như khát máu.

"Ngươi thử cử động một chút, ta sẽ xuyên nát bụng ngươi."

Bạch Nhận nói xong tay hơi dùng sức, nam nhân kia lập tức cảm nhận được cây củi cháy đỏ đang đâm vào bụng của hắn ta thêm chút xíu.

Hắn ta trừng mắt nhìn nữ hài trước mắt muốn rách cả mí mắt, nhịn đau nhức nói ra từng chữ: "Bạch Quân Quân, đừng quên ban đầu là ngươi đáp ứng đem đệ muội làm dê hai chân, chúng ta mới cho phép ngươi đi theo!"

Nghe nói như thế, Bạch Nhận chỉ cảm thấy hài tử sau lưng co rúm lại một chút, mà trong não nàng không bị khống chế có thêm một chuỗi ký ức không thuộc về nàng.

Sau khi mất nước, sĩ tộc nhao nhao từ đô thành trốn đi, đệ nhất quý nữ trong chiến loạn cửa nát nhà tan không thể không phụ thuộc vào đoàn lưu dân lăn lộ lên Bắc lại xuôi nam.

Cũng là nhờ có phần ký ức này khiến Bạch Nhận kịp phản ứng, mình đã không ở tận thế nữa.

Có lẽ bởi vì trận hỗn chiến cuối cùng ở mạt thế, tên điên kia ném ra dị năng Địa Thủy Hỏa Phong Không nện rách đường hầm không thời gian...

Tóm lại, nàng đi tới niên đại chiến loạn vứt đi này, trở thành Bạch Quân Quân đã từng là đệ nhất quý nữ, hiện tại là nạn dân.

"Bạch Quân Quân, nếu ngươi làm trái lời hứa, về sau đừng mơ tưởng được chúng ta bảo hộ." Thủ lĩnh vẫn cố giả bộ trấn định đe dọa, nhưng mà ánh mắt của hắn lại hơi lóe lên một cái.

Bạch Nhận đang phân tích tình thế, không để ý đến ánh mắt cổ quái kia của thủ lĩnh, nhưng một giây sau nàng liền cảm nhận được sau lưng có gió mạnh đánh tới.

Đúng là có người thừa dịp nàng ngẩn người từ phía sau mò tới.

Bạch Nhận tuy nói là người có dị năng cao cấp, nhưng đánh nhau tay đôi cũng rất lợi hại, mặc dù cỗ thân thể này không có sức lực gì nhưng tứ chi cũng coi như linh hoạt.

Cho nên nàng theo bản năng nghiêng người lại từ đống lửa rút ra một cây củi, vắt ngang trên cổ người nọ.

"Xì" một tiếng, bên cạnh đống lửa truyền đến một cỗ mùi thịt nướng, người kia lập tức che cổ lăn lộn đầy đất.

Bạch Quân Quân dựa vào đống lửa này, hơi có kiểu một người giữ quan vạn người phá, tư thế ai đến liền rút ra đâm người đó.

Dù cho dùng chiến thuật biển người tắt hết gậy lửa của nàng, nhưng trước khi đó người bị gậy lửa làm bị thương là không thể tránh được.

Thời đại này một chút vết thương thối rữa cũng sẽ mất mạng, đó chính là kết cục tất nhiên rồi, ai nguyện ý lấy mạng đọ sức?

Lại thêm cho dù là tình hình vừa rồi, nha đầu này cũng không buông thủ lĩnh ra, gậy gỗ của nàng được cầm quá chắc, vừa nhìn là biết đã làm hành động này không ít lần.

Nghĩ đến nha đầu này giả vờ yếu đuối, đầu tiên là lừa bọn họ đồng ý đem đệ muội làm dê hai chân, sau đó liền mang theo đệ muội ở trong đội ngũ ăn uống miễn phí, chờ đến lúc bọn họ muốn ăn lại lật mặt không nhận người.

Đám người chỉ cảm thấy bị mắc lừa, bị lừa gạt!

Đoán chừng người này chính là kẻ đã làm chuyện này nhiều lần rồi! Quý tộc quả nhiên là kẻ không giữ lời nhất quả đất! Dù cho gặp khó khăn cũng vẫn vậy!

Trên mặt mọi người đều hiện lên các loại tâm tình: căm phẫn, oán độc, ảo não, chán ghét, rất phức tạp.

"Không cần nhìn ta như vậy, lúc các ngươi gϊếŧ người ăn thịt cũng rất đặc sắc."

Bạch Nhận nghiêng đầu, một mặt tà khí nhìn lại bọn họ.

"Ngươi... Ngươi muốn thế nào."

Mọi người thấy Bạch Quân Quân đã lộ ra bộ mặt thật, rốt cục từ người chủ động biến thành người bị nắm mũi dẫn đi.

Nói trắng ra là, trước khi chiến loạn bọn họ cũng chính là lớp người quê mùa mắt không biết chữ.

Sau chiến loạn, dựa vào mệnh "Tiện" mà dễ sống sót hơn tầng lớp địa chủ và quý nhân tự phụ kia thôi.

Đoàn lưu dân thế này là tập hợp những người ai ác hơn, ai vô tâm hơn mà thôi chứ lúc phải đấu trí đấu dũng chân chính, trong bụng nào có nhiều tâm kế như vậy.