Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 31: Về Nhà

Ôn Noãn không hề quan tâm đến bọn họ, nàng kéo tay Vương thị cùng Ngô thị đi ra ngoài: “Mẹ, bà nội, hai người đừng sợ, chúng ta đi thôi! Trở về ăn cháo gà cho đỡ sợ!”

Bà Tiền nghe xong càng tức điên:

Con mẹ nó, nha đầu này mới là con cháu bất hiếu thì có!

Còn ăn cháo gà cho đỡ sợ? Bà ta mới là người bị chấn kinh được không!

Thứ bọn họ ăn không phải cháo gà, mà là máu cùng nước mắt của bà ta đấy!

Đồ vô lại tim đen phổi đen!

Nghĩ đến việc mình không lừa được Ngô thị hai lượng bạc, còn phải đền cho tiểu thư hai lượng bạc, tổng cộng mất đi bốn lượng bạc, để chạy thoát một đứa con dâu nuôi từ bé, bà ta chỉ thấy đau lòng hít thở không thông.

Thật là không muốn sống nữa!

——

Bà Tiền không muốn sống nữa, nhưng đoàn người Ôn Noãn lại vui vẻ đi về nhà!

Ôn Nhiên lúc này vô cùng bội phục Ôn Noãn: “Tam tỷ, tại sao tỷ biết cái váy kia là do con gái lão chủ chứa kia làm hư?”

Vương thị cùng Ngô thị cũng rất tò mò, vì sao nàng không nói là do bà Tiền làm hư?

Ôn Noãn: “Đó là quần áo của cô gái trẻ, bà tử kia tay thô, móng tay còn có màu đen, bà ta không có tư cách hầu hạ ở bên cạnh chủ tử, cho nên”

Ôn Noãn nói ra suy đoán của mình.

Ôn Nhiên nhìn Ôn Noãn với ánh mắt ngưỡng mộ: “Tam tỷ, tỷ quá lợi hại, chuyện này đều có thể đoán được.”

Vương thị sờ đầu Ôn Noãn: “Noãn nhi nhà ta thật thận trọng, nếu như là nam nhi, nhất định sẽ có thành tựu lớn, chẳng qua nữ nhi cũng tốt.”

Đoàn người cười cười nói nói đi vào thôn.

Chẳng mấy chốc đã đi qua cửa nhà cũ của Ôn gia.

Chu thị vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, đang muốn đi ra ngoài đầu thôn tìm nhóm phụ nữ nói chuyện phiếm.

Thấy mấy người bọn họ đi ngang qua thì lập tức “Phanh!” một tiếng, đóng cửa lại.

Thím Vĩnh Phúc chính là người thích nói bát quái, Chu thị đã sớm nghe được tin tức, mấy người Vương thị giặt hỏng quần áo của tiểu thư nhà địa chủ, muốn đền bạc.

Cả nhà tiện nhân này làm gì có bạc đền chứ? Bà ta lo lắng bọn họ tiến vào tìm ông Ôn mượn bạc!

Chu thị cố ý lớn tiếng nói với ông Ôn ở trong phòng: “Lão nhân, trong nhà không có bạc, nếu như ông dám tiêu xài hoang phí, lấy bạc mà con trai tôi kiếm được cho không một số đồ đê tiện thì lão nương liền mang theo mấy đứa con trai hòa li với ông! Ông sống một mình đi! Có một số người chính là không biết xấu hổ, ngay cả bạc con trai người khác hiếu kính đều không biết xấu hổ tiêu xài!”

Vương thị bị tiếng đóng cửa giật mình, sắc mặt biến đen, tức giận khi nghe những gì được nói bên trong, phi một tiếng, đi nhanh lên phía trước.

Ôn Noãn thấy Vương thị bị chọc tức, nàng kéo tay bà lại, lớn tiếng nói: “Bà nội đừng tức giận, rất nhanh sẽ có người kêu bà nội là tổ tông đấy!”

Vương thị nghe xong lời này thì bật cười: “Được, bà nội cũng đang chờ!”

Chu thị ở bên trong nghe được lời này thì trợn trắng mắt, bà ta mở cửa ra, phát hiện mấy người đã đi đến ngã rẽ, không thấy bóng dáng, bà ta hừ lạnh một tiếng: “Gọi tiện nhân kia là tổ tông? Mơ mộng hão huyền đi! Người hạ tiện, tay toàn là vết chai, những nguyên liệu của nhà phú quý há là thứ để tiện nhân như bà ta có thể chạm vào, lần này để xem bà ta phải bán đứa cháu trai nào mới đủ đền đây!”