Nông Nữ Làm Giàu, Vang Danh Thiên Hạ

Chương 30: Bồi Thường Bạc

Vậy người có thể tiếp xúc với bộ quần áo này, mà bà Tiền lại sẵn lòng giúp đỡ, khả năng lớn nhất là con gái bà ta chính là nha hoàn của tiểu thư nhà địa chủ.

Chỉ trách con gái bà ta không cẩn thận cắt hư quần áo, bà ta không muốn con gái mình bị chủ tử trách phạt và bồi thường bạc.

Mới cố gắng hết sức tính kế để vu oan việc này lên trên người Ngô thị và Vương thị.

Bởi vì hai người Ngô thị không phải là người trong phủ, dễ đắn đo, là lựa chọn tốt nhất, vu oan thì vu oan, sau này không thuê bọn họ nữa, bọn họ liền hết đường chối cãi!

Điều quan trọng nhất chính là, bà Tiền nhân cơ hội này để mưu lợi một đứa con dâu nuôi từ bé cho con trai của mình! Lời biết bao nhiêu!

“Ngươi…… Ngươi nói hươu nói vượn!” Bà Tiền khϊếp sợ đến mức không thể nói chuyện nhanh nhẹn.

Làm sao nàng biết được?

Ôn Noãn hơi hơi mỉm cười: “Có nói hươu nói vượn hay không, báo quan sẽ biết! Dù sao quan lão gia cũng sẽ bồi thường cho tôi! Địa chủ Phùng là người lương thiện, nếu ông ấy biết mẹ tôi và bà nội tôi bị hạ nhân trong phủ oan uổng, chắc chắn sẽ nhận lỗi. Dù sao chúng tôi cũng không lỗ, nhưng mà có vài người khả năng sẽ bởi vì chuyện này mà mất việc!”

Ôn Noãn nói xong quay đầu lại nói với Ôn Nhiên: “Nhiên nhi, nhanh chóng báo quan đi! Muội còn đứng ở chỗ đó làm gì!”

“Vâng!” Ôn Nhiên cất bước lập tức chạy đi!

“Từ từ!! Tôi trả!” Bà Tiền lại hô lên.

Bà ta xem như đã nhìn ra, nha đầu chết tiệt kia đây là muốn lừa bạc của bà ta!

Không ngờ chính mình không lừa người khác, ngược lại còn bị người khác lừa!

Giờ phút này bà ta hối hận muốn chết!

Bà ta biết nha đầu chết tiệt kia nói một nửa là đúng, ít nhất là sau khi báo quan, công việc của bà ta và con gái sẽ bị mất.

Địa chủ Phùng là người người yêu thanh danh nhất.

Ôn Nhiên ngừng lại, lần này thậm chí còn đi trở về.

Ôn Noãn vươn tay, lòng bàn tay hướng về phía trước: “Hai lượng bạc, mau lên, chúng ta còn phải đi về ăn cơm. Thân thể này của tôi không thể bị đói, đói bụng sẽ sinh bệnh, nếu như sinh bệnh thì bà phải bồi thường thêm tiền thuốc men.”

Bà Tiền oán hận nhìn Ôn Noãn, trong ánh mắt tràn đầy hung ác nham hiểm, giống như muốn gϊếŧ người: “Ngươi không sợ mẹ và bà nội của ngươi sẽ mất công việc giặt quần áo này sao?”

Ôn Noãn: “Không cần bà lo lắng, mẹ và bà nội của tôi sau này sẽ không cần làm việc này nữa. Nhanh lên, kéo dài càng lâu thì sẽ phải bồi thường càng nhiều!”

Bà Tiền tức giận cắn răng, sao bà ta có thể bỏ ra số bạc này được!

“Hiện tại trên người ta không có bạc, ngày mai mẹ ngươi tới giặt quần áo thì ta sẽ đưa cho mẹ ngươi!”

Lúc này, một người phụ nữ đi ngang qua, Ôn Noãn cố ý lớn tiếng nói: “Đại nương, trên người bà Tiền hiện tại không có bạc, đại nương có thể giúp bà ấy đi hỏi con gái bà ấy lấy tiền được không?”

Người phụ nữ kia nghe được tiếng gào của Ôn Noãn, quay đầu nhìn lại đây, sau đó di chuyển bước chân đến chỗ bọn họ.

Khi bà Tiền thấy người phụ nữ kia, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, vội lấy ra hai lượng bạc cùng hai mươi văn đưa cho Ôn Noãn: “Hai lượng bạc đây, cút nhanh lên!”

Bà Tiền nhìn số bạc này đều đau mình, tâm can tỳ phổi dạ dày đều đau!

Ôn Noãn: “Xin lỗi!”

Đừng tưởng rằng chỉ đưa bạc là đủ!

Bà Tiền tức giận cả người phát run, oán hận nhìn Vương thị cùng Ngô thị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hai vị tổ tông, thực xin lỗi vì đã hiểu lầm các ngươi! Được chưa?”

“Đừng loạn kêu tổ tông, mẹ và bà nội của tôi không con cháu bất hiếu như bà đâu!” Ôn Noãn nhét bạc vào túi áo.

Lúc này, người phụ nữ kia đã đi tới, bà ta cau mày nhìn bà Tiền: “Sao lại thế này?”

Bà Tiền cảm thấy máu dồn lên não thiếu chút nữa ngất đi, bà ta căng mặt ngượng ngùng cười nói: “Quản sự Phùng, không có chuyện gì, là tôi thiếu tiền bọn họ, hoàn cảnh hiện tại có chút khó khăn, cho nên muốn trả muộn một chút mà thôi.”

Ôn Noãn nhàn nhạt liếc nhìn bà ta một cái, đưa quần áo trả lại cho bà Tiền: “Bà Tiền này, quần áo này là do bà làm hư, nhớ rõ chủ động nhận sai với chủ nhân, nhớ đền cả bạc nhé!”

Ôn Noãn sở dĩ vạch trần chuyện này là vì lo lắng bà Tiền giấu giếm chuyện này, lại tìm một người khác để hãm hại lừa gạt.

Đối với những gia đình nghèo khó, tiết kiệm được hai lượng bạc không phải là điều dễ dàng

“Cái gì! Bà làm hư quần áo của tiểu thư!” Người phụ nữ kia giật lấy quần áo, sắc mặt thay đổi.

Bà Tiền thật sự muốn ngất đi, giả bộ như cái gì cũng không biết, nhưng lại không được, chỉ phải gật đầu khom người nói: “Tôi, tôi không cẩn thận, tôi liền đi tìm tiểu thư chịu phạt!”

Bà Tiền nói xong xoay người rời đi.