Tại bệnh viện quận.
Thẩm Yến sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa phòng phẫu thuật, toàn thân run rẩy, con ngươi đen nhánh tràn đầy lo âu cùng sợ hãi.
Mẹ Thẩm ở bên cạnh cũng thẫn thờ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật đang đóng chặt, trên mặt giàn giụa nước mắt.
Duy chỉ có mình Chu Phán Đệ đi theo trưởng thôn, đáy mắt lóe lên niềm vui sướиɠ khi người gặp họa.
Ai bảo lão bất tử này phân biệt đối đãi, còn không chịu để cho cô làm người trao đổi được đi thành phố, gặp báo ứng cũng là đáng đời!
Thế nhưng khi nghĩ đến nếu cha Thẩm thật sự không còn, lấy năng lực một mình mẹ Thẩm, khẳng định không có cách nào nuôi sống được cả ba đứa con, cô lại chỉ là con nuôi, còn không phải là được nuôi từ nhỏ, đến lúc đó người đầu tiên bị hất bỏ chắc chắn là cô.
“Đừng quá lo lắng, cha chúng ta sẽ không sao đâu." Tạ Tri Dật cầm bàn tay run rẩy lạnh lẽo của thiếu niên, ấm áp trấn an.
Thẩm Yến cũng không để ý đến cách Tạ Tri Dật vừa gọi “cha chúng ta”, hốc mắt đỏ lên thấm đầy nước mắt, mũi cũng hồng hồng, sắc mặt thì lại càng trắng, làm cho ba người kia nhìn đến đau lòng.
“Bảo bối, đừng có gấp, anh đã liên lạc cho máy bay điều tới, lập tức sẽ đến, nếu thực sự không được, liền trực tiếp đưa tới Bắc Kinh." Giang Hoài dịu dàng ôm người vào lòng, cúi đầu đặt lên trán thiếu niên một nụ hôn trấn an.
Diệp Sâm đứng bên cạnh gật đầu, đôi mắt lạnh lùng cũng lộ rõ vẻ quan tâm, "Em đừng lo, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.”
Thẩm Yến lúc trước còn bài xích ba người, nay cũng không rảnh để ý đến những chuyện mà họ đã làm với mình, được ba người an ủi, hắn nhịn không được chôn trong lòng Tạ Tri Dật khóc lên.
Giang Hoài và Diệp Sâm cũng không thèm ghen, cũng chỉ liếc Tạ Tri Dật một cái rồi lấy điện thoại di động ra gọi cho nhân viên bên đoàn làm phim.
Mẹ Thẩm không để ý đến bên này, nhưng Chu Phán Đệ vẫn luôn chú ý đến ba nam sinh lại nhìn thấy một màn chướng mắt.
“Tiện nhân, đồ bán mông!" Chu Phán Đệ nghiến răng, đáy mắt toàn là sự nham hiềm, âm độc.
Đợi không lâu lắm, cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ vẻ mặt đồng cảm nói cho bọn họ biết, phẫu thuật tuy rằng thành công, nhưng vì có tổn thương đến dây thần kinh, nên rất có khả năng cả đời không thể đi lại được.
Tin dữ này khiến mẹ Thẩm suýt ngất đi, Chu Phán Đệ cũng cuống cuồng sốt ruột.
Điều này so với cái chết thì có gì khác nhau đâu, cha Thẩm nằm liệt giường, đến lúc đó mẹ Thẩm không chỉ phải chăm sóc mấy đứa con, mà còn phải hầu hạ thêm một người bại liệt.
Vậy còn cô, một đứa con gái nuôi liệu có bị không cho đi học? Rồi lại bắt cô hầu hạ chăm sóc vệ sinh cho cái lão bất tử này?
"Đừng gấp, đến bệnh viện Bắc Kinh xem trước, anh vừa nói sơ qua tình huống với giáo sư bên kia, chỉ cần dây thần kinh không hoàn toàn đứt đoạn, bên đó có phục hồi chức năng khoa, thông qua châm cứu cùng phục hồi chức năng, sẽ có cơ hội đứng dậy lần nữa."
Thẩm Yến ngẩng đầu nhìn Diệp Sâm, đôi mắt khóc đến sưng đỏ xuất hiện ra sự mong mỏi hi vọng, thanh âm vẫn còn chút nức nở, vừa mềm vừa nhu hỏi hắn ta, "Là thật sao?"
“Tất nhiên rồi, máy bay sẽ lập tức đến ngay." Giang Hoài cúp điện thoại, đi lên trước, xoa xoa mái tóc đen hơi rối bời của hắn.
Chờ khi đến bệnh viện Bắc Kinh, trải qua một loạt các xét nghiệm, bác sỹ đã xác định bệnh nhân có thể đứng lên được, bất kể là mẹ Thẩm, cha Thẩm hay là Thẩm Yến, ai cũng đều vui mừng phát khóc
Mẹ Thẩm cảm kích nắm lấy tay Diệp Thần, nghẹn ngào nói, "Diệp đồng học, cám ơn con rất nhiều, nếu không có con, gia đình chúng ta..."
"Mẹ, không sao, chúng con là con trai của mẹ mà." Tạ Tri Dật cắt ngang cười cười, ẩn ý sâu xa nói với mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm cho rằng “con trai” trong miệng Tạ Tri Dật là vì bọn họ đã thay thế con trai lớn nhà bà đến nơi này trao đổi mấy ngày nên cũng không nghĩ nhiều.
“Chỉ là chi phí…” Ánh mắt mẹ Thẩm có chút ảm đạm, đây là lần đầu tiên bà được đi trực thăng đến thành phố, điều mà cả đời bà cũng không dám mơ ước đến. Và đây cũng là lần đầu tiên bà trông thấy một bệnh viện sạch đẹp thế này, so với bệnh viện huyện thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Chẳng cần nghĩ cũng biết, những chi phí ở đây bà nhất định là không kham nổi, nhưng cũng không thể yên tâm nhận tiền của con trẻ được.
“Mẹ, người đừng băn khoăn chuyện tiền bạc, chúng ta đã như người một nhà rồi ạ.” Giang Hoài tiến lên phía trước, phong thái của hắn vốn là cà lơ phất phơ, nay ngữ khí lại phi thường ôn hòa nịnh nọt.
“Không được đâu…” Mẹ Thẩm không chút suy nghĩ đã từ chối, nhưng sau đó lại không thể cự tuyệt sự cám dỗ chữa khỏi bệnh cho nam nhân của mình, bà đành cắn răng nói, “Vậy số tiền này là ta vay các con, Ta sẽ từ từ trả lại, nếu chúng ta không trả nổi thì còn có hai đứa nhỏ sẽ trả tiếp."
Thẩm Yến ở bên cạnh cũng gật gật đầu, chọc cho ba người bên cạnh thiếu chút đã tức đến bật cười.
Vật nhỏ này, chẳng lẽ thật sự không biết bọn hắn là vì ai mới vất vả bận tâm thế này, còn một bộ muốn rũ sạch quan hệ thế kia là sao hả?
“Vậy cũng được.” Tạ Tri Dật yên lặng làm hiệu lắc đầu với hai người kia, đồng thời gật đầu cười đồng ý với mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm thở phào, trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.