Pháo Hôi Bị Đám Chính Công Điên Phê Chiếm Đoạt

Quyển 1 - Chương 25

Thẩm Yến khϊếp sợ nhìn người này, tuy rằng người lớn hay trẻ nhỏ trong thôn đều hay nói thích hắn, đại loại lớn lên đẹp mắt các kiểu, nhưng Thẩm Yến cũng không để ở trong lòng. Giờ là bọn người Tạ Tri Dật, hắn lại cảm thấy không giống nhau.

Ai trong số bọn họ cũng đều rất đẹp trai, tuấn tú, lại còn là con nhà giàu có trên thành phố.

Lúc trước tổ làm chương trình cũng cho nhà hắn xem qua chương trình, Thẩm Yến đã nhìn thấy con cái nhà giàu ở toàn là biệt thự lớn, lộng lẫy nguy nga, đủ loại Đồ điện tử đắt giá, ngay cả mua một bộ quần áo cũng mất mấy vạn liền, trong khi người ở dưới quê một năm cũng chỉ kiếm được một vạn là khá rồi

Không cần nghĩ cũng biết ba người này đều rất được hoan nghênh, làm sao có thể thích hắn được!!

“Đúng vậy, bảo bối, bọn anh thật sự là thích em." Giang Hoài cũng không cam lòng yếu thế, hắn ta tiến lên tỏ tình, nụ cười trên khóe môi có hơi lưu manh lười nhác, bởi vì phong thái kiệt ngạo nên nhìn qua cũng có chút nguy hiểm. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thẩm Yến, thật giống một con báo săn hung ác đã nhìn thấy con mồi, quyết không thể nào buông tha.

Diệp Sâm nhàn nhạt rũ mắt nhìn thiếu niên đang trợn mắt há mồm, không nhanh không chậm cúi người, yêu thương hôn lên má hắn, đôi mắt lãnh đạm hiện ra gợn sóng, mang theo tình yêu thương nồng đậm.

Thẩm Yến nhìn trái nhìn phải, ánh mắt quá đỗi chăm chú của ba người này dường như muốn đem hắn ra ăn sạch, trong lúc nhất thời, hắn không chống đỡ không được muốn chạy trốn, nhưng lại cảm giác được côn ŧᏂịŧ nóng rực của người kia đang áp lên trên mông mình, chóp mũi bỗng cay xè, lại nhịn không được rơi nước mắt.

Thẩm Yến hít hít mũi, ủy khuất phản bác, "Mới không phải thế, các anh thích tôi, tại sao còn làm loại chuyện này với tôi chứ?”

Hắn mặc dù không biết người trẻ tuổi thích nên là cái gì, nhưng cũng mơ mơ hồ hồ cảm thấy không nên làm loại chuyện này.

Nghĩ đến nơi xấu hổ nhất đã bị thứ khủng bố đó đi vào, còn bị rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ sền sệt bên trong, Thẩm Yến khóc càng lợi hại hơn, lá gan cũng phình ra, đem hết dũng khí tức giận nói, "Con trai không thể thích con trai.”

Nghe Thẩm Yến nói vậy, Giang Hoài không những không tức giận, ngược lại còn cảm thấy cưng chết đi được, khóe môi không tự chủ được nhếch lên, đôi mắt lạnh lùng thâm thuý của Diệp Sâm cũng lộ ra một tia ý cười.

Tạ Tri Dật hôn lên nước mắt rơi ra từ khóe mi hắn, thanh âm dịu dàng đến nỗi vắt được ra thành nước, "Con trai sao lại không thể thích con trai? Chính vì thích nên mới kìm lòng không được, hơn nữa Tiểu Yến nói như vậy, thật ra là cũng rất thích bọn anh, đồng ý kết giao với bọn anh đúng không?”

"Đúng vậy, bảo bối, nếu không tin ca ca thích em, có thể cùng ca ca trở về, mọi thứ dưới của ca ca đều cho em quản hết." Giang Hoài bắt chéo chân, huýt sáo lưu manh, đôi con ngươi đào hoa liễm diễm sáng rực, nhìn vào cực kỳ câu nhân.

Diệp Sâm ngẩng đầu, sủng nịnh vuốt ve mái tóc hắn, cũng không biết xấu hổ như Giang Hoài, "Đúng vậy, chỉ cần Tiểu Yến đồng ý làm vợ bọn anh thôi.”

“Tiểu Yến, em nguyện ý không?" Ánh mắt Tạ Tri Dật rất dịu dàng, trong mắt chứa đựng thâm tình.

Thẩm Yến bị tình yêu nồng cháy không chút che giấu của ba người bao bọc, vốn còn cảm thấy ủy khuất khổ sở, lúc này lại có chút ngượng ngùng, hai má ửng đỏ, vẫn hơi run sợ, thanh âm lắp bắp, "Tôi... tôi mới không muốn... anh... các anh mau ra ngoài..."

Thẩm Yến đẩy Tạ Tri Dật ra, vội vàng leo hẳn lên giường, kéo tấm chăn bọc mình lại thành cái kén.

Nhìn tiểu bảo bối thẹn thùng không dám nhìn bọn họ, ba người liếc mắt nhìn nhau, quyết định lại cho tiểu bảo bối thêm một cái thời gian tiếp nhận, lần lượt rời đi.

Ngoài cửa.

Chu Phán Đệ đang lắng nghe cuộc nói chuyện trong phòng, vẻ mặt hết sức âm trầm, u ám.

Khi nãy trên bàn cơm, Thẩm Yến vừa rời đi, ba người này cũng kiếm cớ rời đi theo, Chu Phán Đệ lập tức phát hiện ra sự tình có chút không thích hợp, nên đã lặng lẽ chạy tới nghe ngóng.

Nào ngờ còn nghe thấy được một chuyện hết sức kinh khủng.

Cô đã phải hao tổn hết tâm cơ đi quyến rũ người, vậy mà tất cả đều thích cái tiện nhân Thẩm Yến kia, Thẩm Yến lại còn giả vờ làm bộ làm tịch!!

Khó trách, buổi tối mấy ngày trước đã nghe được tiếng động, hẳn chính là làm loại chuyện này đi, bốn người bọn họ sớm đã...

“Hừ, loại bán mông!”

Nghe tiếng ba người sắp đi ra, Chu Phán Đệ vội vã chuồn về phòng mình, ngồi trên giường tức giận đến nghiến răng.

Cô không cam lòng, không cam lòng!

Nếu ông trời đã khiến cha ruột cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà chết, ông bà coi thường cô, không ai chịu nuôi nấng cô, đến sống với người chú thứ hai thì được một nhà ba người Thẩm gia nuôi dưỡng và sống một cuộc sống tốt đẹp là tốt rồi.

Nhưng tại sao, cố tình còn chen thêm kẻ thứ 4 là Thẩm Yến!

Nếu không có Thẩm Yến, nói không chừng người được sủng ái nhất sẽ chính là cô, được ba người ưu tú kia yêu thích cũng là cô!

====

Thời gian trôi qua thật nhanh, từ ngày ba người tỏ tình, Thẩm Yến không tiếp tục tránh né nữa, nhưng vẫn một mực không cho câu trả lời.

Tuy rằng ba người thổ lộ để cho Thẩm Yến cảm động, Thẩm Yến cũng cảm nhận được ba người rất chân thành, tình yêu hoàn toàn nồng đậm sâu sắc, nhưng Thẩm Yến vẫn không tự tin.

Hắn chỉ là cái nhà quê trong núi, cũng chẳng thông minh, nhà còn rất nghèo, giới tính lại là con trai...

Nhưng rất nhanh, Thẩm Yến đã không còn rảnh đi xoắn xuýt những chuyện này, đang đi học ở trường thì bỗng nhiên trưởng thôn đến trường học thông báo với hắn, lúc ba hắn lên núi đốn củi, không cẩn thận bị cây đè trúng, ép đúng vào vị trí cột sống, cả người đều không thể cử động được, hiện tại đang được đưa đến bệnh viện huyện.