[Thay thế nhân vật pháo hôi: Thẩm Yến. Bạn trai của nữ chủ. Lam Tinh năm 3034, tận thế đột nhiên nổ ra, vô số người biến thành tang thi, chỉ có một phần ba trong số bọn họ thoát khỏi miệng tang thi.]
[Thẩm Yến là một trẻ mồ côi không cha không mẹ, sống ở cô nhi viện, bởi vì thành tích học tập xuất sắc nên dựa vào học bổng đã được tuyển thẳng vào đại học. Vào năm nhất trung học, nữ thần trường học là Cố Dao bỗng nhiên theo đuổi Thẩm Yến, trải qua nửa năm kiên trì theo đuổi, hai người cũng kết giao.]
[Thành tích học tập của Cố Dao rất kém, nhưng dưới sự giúp đỡ của Thẩm Yến nên vẫn lọt được vào top 40 toàn khối, vốn hai người đã ước định thi đậu cùng một trường đại học, lại không nghĩ tới, ở năm thứ ba trung học, tận thế bỗng nhiên bùng nổ]
[Trên đường chạy trốn, Cố Dao đã đẩy bạn trai của mình vào trong đám Tang thi ở phía sau để tranh đoạt cơ hội sống sót….]
Trong sân trường yên tĩnh, thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân nặng nề, không khí tràn đầy mùi hôi thối và mùi máu tươi nồng đậm.
Vốn là thánh địa của rất nhiều sinh viên học tập, nhưng giờ khắc này, khắp nơi đều đang du đãng những làn da phát xanh, bị mổ rách bụng hoặc tang thi gặm nhấm máu thịt.
Còn lại những người còn sống sót đều đang trốn ở trong các góc run rẩy, không ai dám phát ra âm thanh hay chạy ra ngoài.
Thẩm Yến tỉnh lại trong tình huống như vậy, khi nhìn thấy đám tang thi đáng sợ xung quanh, sắc mặt của cậu tái đi vì sợ, muốn bỏ chạy.
Hệ thống trấn an: [Đừng sợ, bọn nó sẽ không ăn ngươi.]
Thẩm Yến: [?]
Hệ thống cười hì hì nói: [Bởi vì ngươi bây giờ cũng là Tang thi nha~~~~~~]
Thẩm Yến đang định chạy, động tác bỗng dừng lại, sắc mặt càng khó coi. Nếu thật sự nhìn giống với những tang thi xung quanh, loại hình tượng này, nam chính còn có thể coi trọng mình sao? ?
Cậu suy nghĩ một chút, nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh gần nhất. Dọc theo đường đi, xuyên qua vô số tang thi đang chậm rãi lang thang, bởi vì cùng là đồng loại nên không khiến cho tang thi vây công hay chú ý. Nhưng những tang thi xấu xí kia bị mổ rách bụng vẫn làm cho Thẩm Yến vô cùng cay mắt, nhất là một trong số bọn nó còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.
Có lẽ vào thời điểm tang thi bùng phát sinh viên đang ở trong lớp học nên nhà vệ sinh vắng tanh.
Thẩm Yến đứng ở trước gương, cẩn thận quan sát thân thể này một lượt.
Da thịt trắng nõn mịn màng, thân hình cao ráo, mái tóc ngắn đen nhánh nhìn qua ngoan ngoãn động lòng người, trên người mặc một áo len màu trắng hơi bẩn, có bụi và vết máu, đôi chân thon dài thẳng tắp bao bọc trong quần jean được phác họa rõ ràng.
Khuôn mặt trái xoan cỡ lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo khéo léo, đôi con ngươi màu hổ phách vừa đen vừa sáng, nhìn qua giống như mật đường.
Rất tốt, không giống với những tang thi ngoài kia, ngược lại giống với nhân loại bình thường, nếu trà trộn vào trong đám người còn sống sót, khẳng định sẽ không bị phát hiện.
Thẩm Yến lại kiểm tra thân thể từ trên xuống dưới một lượt, làn da được quần áo bao bọc không có chỗ nào bị tang thi cào thương, điều này làm cho cậu nghi hoặc.
Thẩm Yến: [Không phải ta bị cào bị thương ư? Sao không có vết thương nào?]
Hệ thống: [Vận khí của ngươi không tệ, nguyên thân sau khi bị cào xước, bệnh chuyển biến rất nhanh, không để cho đám tang thi kia gặm cắn lấy một miếng. Hơn nữa, ngươi hình như là dị năng hệ chữa lành, cho nên…]
Ánh mắt Thẩm Yến sáng lên: [Cho nên, ta sẽ không bị thao hư, ha ha ha.]
Hệ thống: [... Cho nên, ngươi có thể ngụy trang thành nhân loại, trà trộn ở cùng một chỗ với các nam chính, đó là cơ hội tốt để gần gũi, còn có thể trở thành chúa cứu thế.]
Thẩm Yến ngượng ngùng cười hai tiếng, nghiêm túc gật đầu: [Đúng đúng đúng, ta cũng nghĩ như vậy.]
Hệ thống trầm mặc không nói, Thẩm Yến nhún nhún vai, lưu loát rời khỏi phòng vệ sinh, ra ngoài trường học tìm kiếm nam chính.