CHƯƠNG 35:
Chỉ có một lát thôi, Vân Y đã chìm sâu vào giấc ngủ. Đức Kiên thì ngồi trên ghế dựa gần đấy, nghiên cứu cái máy chụp ảnh mà anh mới mua. Anh được người bạn giới thiệu homestay này, khi nhìn thấy mấy tấm ảnh được chụp thì anh lập tức muốn đưa cô đến đây. Anh đã chuẩn bị tất cả mọi thứ, nhất định sẽ thành công.
Vân Y ngủ đến 3h chiều mới tỉnh lại, hai người đi ra bên ngoài, gọi một ít điểm tâm ăn chống đói trước khi đi khám phá cánh đồng hoa. Cô thích thú khi phương tiện di chuyển đến đó là xe lam, chuyên đưa khách du lịch đi tham quan.
Hai bên đường, những hàng cây mọc thẳng đứng, xanh um tựa như trong rừng cổ tích. Không khí thật trong lành, thay vì mùi khói bụi ở thành phố, nơi này có thể ngửi được hương thơm của cỏ cây. Ngồi xe khoảng 15 phút là đến cổng của cánh đồng hoa, hình như nơi này cao hơn so với homestay thì phải.
Đức Kiên đưa tay của mình ra, cô ngại ngùng đặt tay của mình lên trên đó để anh nắm lấy. Cảm xúc ấm áp từ lòng bàn tay anh truyền đến làm cô đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng lại không nỡ buông ra. Sau khi mua vé vào bên trong, cô thật sự choáng ngợp với vẻ đẹp ở nơi này, một cánh đồng hoa hướng dương trải dài dường như đến vô tận, phía xa bên kia là một mảng trắng tinh khôi của những đóa cúc họa mi. Ánh mặt trời phản chiếu lên những cánh hoa vàng rực, thật sự là quá tuyệt vời.
-Đẹp không?
-Rất đẹp, sao anh lại biết đến nơi này?
-Là một người bạn giới thiệu, đi thôi, anh chụp ảnh cho em.
Anh vẫn nắm tay cô, đi xuyên qua những đóa hoa hướng dương rực rỡ. Dù cho mang thai 4 tháng, nhưng khi lên hình, cô vẫn rất xinh đẹp. Nụ cười rạng rỡ, khuôn mặt đầy ắp niềm vui của cô làm anh không hối hận vì đã đến đây.
Sau khi đi gần hết cánh đồng hoa, không biết đã chụp bao nhiêu là ảnh, anh để cho cô ngồi trên một chiếc xích đu, sợ cô đi nhiều sẽ mệt mỏi. Bây giờ cô mới ngỡ ngàng hơn nữa, ấy vậy mà khi từ trên này nhìn xuống, chính là biển.
Đức Kiên ngồi xuống tảng đá bên cạnh, nghiêm túc xem lại những tấm mình vừa mới chụp. Thầm nghĩ trong lòng, nhất định sẽ in ra một cuốn album. Đây cũng là kỷ niệm đáng nhớ của anh, khi lần đầu tiên hai người cùng đi du lịch. Đặt máy ảnh xuống, quay sang cô hỏi.
-Em khát nước không?
Vân Y gật đầu, trong ánh mắt của cô long lanh đến xinh đẹp. Giữa không gian ngập tràn sắc hoa và ánh nắng ấm áp như thế này, tâm trạng của cô rất thoải mái. Nhìn cái gì cũng đẹp, cùng vừa mắt kể cả anh.
Anh mở nắp chai nước suối sau đó mới đưa cho cô, đợi cô uống xong, bản thân anh cũng uống chính chai nước ấy. Cô định ngăn lại nhưng không kịp rồi, đây có được gọi là hôn môi gián tiếp hay không? Tâm trạng của cô bây giờ thật phức tạp, có chút gì đó hạnh phúc, ngọt ngào, có chút gì đó tự trách. Trách bản thân đã quá chìm đắm vào tình yêu của Đức Kiên, trách bản thân mình có những suy nghĩ không đáng có với một người đàn ông khác ngoài chồng.
Trời đã ngả về chiều, mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống ở phía xa đường chân trời. Cảnh sắc xung quanh hai người như được nhuộm một màu vàng cam. Những đám mây cũng vì đó mà đỏ rực một mảng, vô cùng kỳ vĩ. Những vị khách du lịch cũng ở lại thêm một chút để ngắm nhìn hoàng hôn, lấy ra điện thoại và máy ảnh không ngừng lưu lại thời khắc tuyệt đẹp này.
Đức Kiên đặt máy ảnh đối diện với hoàng hôn, bật chế độ quay phim để ghi lại khoảnh khắc mà anh sắp thực hiện. Vì Vân Y mải mê ngắm nhìn, nên không để ý ở phía sau cái xích đu cô đang ngồi. Anh nhận lấy đóa hoa hồng kiều diễm từ tay của nhân viên Homestay, hít sâu một hơi rồi từ từ bước lại gần phía cô.
Các vị khách dường như cũng chú ý đến, một số người còn chỉa điện thoại, máy ảnh về phía của anh, chờ mong màn cầu hôn ấn tượng của người đàn ông này. Khi họ reo lên cổ vũ, cũng là lúc anh quỳ một chân trước mặt của cô, dâng lên bó hoa hồng xinh đẹp ấy, cũng là lúc đôi mắt Vân Y mở lớn, miệng không thốt được lời nào.
Khi anh lấy hộp nhẫn từ trong túi áo, bật mở cho chiếc nhẫn được thiết kế tinh xảo ấy xuất hiện trước mắt của cô, trước mắt của tất cả mọi người ở đây, anh chân thành nói:
-Vân Y, giữa cánh đồng hoa tràn ngập trong sắc trời đỏ rực của hoàng hôn này, em có đồng ý để anh bên cạnh em không?
Giọng của anh có chút gì đó run rẩy, nhưng vẫn cảm nhận được sự cưng chiều và yêu thương tuyệt đối. Người đàn ông lịch lãm ấy, vẫn quỳ một chân trên nền đất, chân thành cầu hôn với tất cả sự mong đợi. Anh biết, đột ngột cầu hôn như thế này, cơ hội thành công sẽ không cao lắm. Nhưng mấy khi có được cơ hội, bỏ lỡ rồi ắc khó tìm lại được.
Vân Y ngồi đơ người trên chiếc xích đu, trong đầu cô có hai luồng suy nghĩ trái chiều đang đấu đá lẫn nhau. Một là đồng ý lời cầu hôn của anh, hai là không đồng ý. Người đời sẽ nghĩ sao nếu cô đi theo một người đàn ông khác khi chồng vừa mất chưa được nửa năm. Sự dằn vặt giữa con tim và lý trí khiến cảm xúc của cô trở nên hoang mang tột độ, lưỡng lự trước lời cầu hôn của Đức Kiên.
Anh vẫn kiên nhẫn đợi câu trả lời của cô, nhưng những vị khách lại không như vậy, có người đầu tiên hô thì người khác cũng bắt đầu hô lên.
-Đồng ý đi, đồng ý đi.
-Cô gái ơi, hôm nay cô là người hạnh phúc nhất đó.
-Đúng vậy , đồng ý đi nào.
Họ đâu biết đến hoàng cảnh của cô, nhưng một mực vẫn cổ vũ hai người. Bởi vì họ cảm thấy anh và cô rất đẹp đôi, họ cảm thấy tình cảm của anh quá mức sâu sắc và chân thành. Tất cả đều cảm nhận được như vậy, kể cả cô.
Mặt trời càng khuất dần sau đường chân trời, ánh lên trên mặt biển như được dát vàng. Bầu trời vẫn trong xanh, sắc trời vẫn còn sáng, những đóa hoa hướng dương cố tỏa ra vẻ đẹp của mình trước khi màn đêm buông xuống.
Trái tim của cô bấy giờ đập thật mạnh, nhìn đến anh, nhìn đến chiếc nhẫn kim cương tinh xảo ấy. Cuối cùng trái tim cô cũng thắng được lý trí, thắng được cái gọi là dằn vặt tâm trí bấy lâu nay. Nước mắt cô không tự chủ được mà rơi xuống, hé môi.
-Em đồng ý.
Vừa dứt lời, đám đông cùng nhau reo lên thích thú, họ chúc phúc cho anh và cô có một tương lai tốt đẹp ở phía trước. Vì không làm phiền hai người nên họ bắt đầu về lại homestay, để lại bầu trời riêng cho cặp đôi này. Đức Kiên đưa tay nắm lấy tay của cô một cách thật trân trọng, lấy nhẫn ra đeo vào ngón áp út và hôn lên ấy. Bây giờ, trên bàn tay thon nhỏ của cô xuất hiện một điểm nhấn đặc biệt, chứng minh cô là người của anh.
Vân Y trượt người khỏi xích đi, ôm trên tay bó hoa hồng xinh đẹp ấy, lí nhí nói:
-Mình cũng về thôi.
-Được.
Đức Kiên lấy máy ảnh, rồi nắm chặt tay của cô đi ra khỏi cánh đồng hoa. Sợ cô mỏi chân nên anh trực tiếp bế cô trên tay của mình.
-A, anh làm gì vậy, thả em xuống.
-Không được, đi nhiều quá có thể em và con sẽ mệt, lát nữa về homestay anh xoa bóp cho em.
-Không … cần đâu.
Vân Y ngượng đỏ cả mặt, vì đã đồng ý lời cầu hôn của anh nên dù có bị bế thế này, có cũng hợp tình hợp lý. Suốt quãng đường ngồi xe lam trở về, hai người không nói thêm điều gì cả, anh chỉ ôm cô để cô dựa vào người của mình. Hạnh phúc đến nổi không nói ra được lời nào.
Về đến homestay cũng đã hơn 5h chiều, anh nói sẽ ở lại đây qua đêm rồi mai hẳn trở về thành phố. Nhưng cô nhận ra rằng không mang theo quần áo để tắm rửa thì làm sao đây. Với một người chu đáo như anh, tất cả đều được chuẩn bị đâu vào đấy. Vì đi đến đây một cách đột ngột nên anh đã mua một cái váy bầu mới cho cô, thậm chí là đồ lót. Không biết cô xấu hổ cỡ nào khi nhận đồ từ tay của anh đâu, trời ơi.
Sau khi tắm xong xuôi, hai người đi ra khu nhà hàng để ăn uống. Ban ngày là sự kiều diễm của những đóa hồng, đêm đến là vẻ đẹp lung linh và ấm áp từ những ánh đèn thắp sáng. Khu nhà hàng có những cây cột đứng để chống đỡ mái nhà ở phía trên, chứ không xây kín hoàn toàn. Nên khi ăn tối ở đây, ai cũng cảm nhận được hương hoa ngập tràn trong không khí.
Hai ngươi chỉ ăn vừa đủ chứ không ăn nhiều, vì nghe nói đêm nay có tổ chức một bữa tiệc nướng ngoài trời, các vị khách đều được tham gia. Nên Đức Kiên và Vân Y không trở lại phòng, mà cùng nhau vui đùa, hát hò cùng với những vị khách khác. Điều này làm cho cô rất vui vẻ, không khí náo nhiệt hòa đồng với những con người xa lạ, một khoảnh khắc tuyệt vời.
Khoảng 8h tối, nhân viên bắt đầu nhóm lửa và đốt than, họ tổ chức trên một bãi cỏ phía bên hông của homestay, nên không ảnh hưởng đến vườn hoa hồng. Bàn tiệc được dọn lên, thức ăn, rượu và nước ép đều có đủ. Anh đưa cho cô một ly nước ép cam, anh một ly rượu vang đỏ và bắt đầu thưởng thức. Có một số vị khách nhận ra hai người ở cánh đồng hoa lúc chiều, nên tiến lại chúc phúc. Tất cả đều vui vẻ nhập tiệc và ăn uống, mọi muộn phiền đều bỏ lại phía sau.
Buổi tiệc kéo dài đến hơn 10h tối thì tan, một số ở lại phụ nhân viên dọn dẹp, số còn lại có con nhỏ hoặc bận việc về phòng trước, trong đó có anh và cô. Hiện tại trong phòng ngay lúc này, Vân Y đang ngồi trên ghế dựa, để cho Đức Kiên xoa bóp đôi chân của mình. Sự đυ.ng chạm thân thiết này có chút không quen, nhưng lực tay của anh không mạnh không nhẹ, rất dễ chịu.
Anh biết cô vẫn còn ngượng ngùng, nên để cô ngủ ở trên giường, bản thân anh thì trải thảm ở dưới sàn, một người nằm trên, một người nằm dưới. Bây giờ đây, cảm xúc của cô ổn định hơn một chút, mới bắt đầu hỏi anh.
-Tại sao lại thích em?
Anh nghiêng người nhìn lên trên giường, môi khẽ mỉm cười:
-Thích còn phải có lý do sao?
-Nhưng em đã có một đời chồng.
-Anh không quan tâm.
-Nhưng … em đang mang thai con của anh ấy.
-Sau này anh sẽ coi nó như con ruột của mình, chăm sóc mẹ con em thật tốt.
Vân Y bị những lời nói ấy của anh làm cho cảm động, nước mắt khẽ rơi nhưng cô vội lau đi. Anh giật mình ngồi dậy, đến bên giường, chạm vào giọt nước mắt còn vương trên má của cô.
-Sao vậy, sao lại khóc?
Cô lắc đầu, chực nhào vào lòng của anh khóc to hơn, trong tiếng khóc đứt quãng ấy, anh nghe được lời cô nói rằng:
-Cảm ơn anh.