Vân Y nhìn xung quanh căn nhà vừa quen thuộc vừa xa lạ này, có vẻ như nó không còn được gọn gàng và sạch sẽ so với lúc cô còn ở đây. Có một số nơi bám bụi, đồ đạc cũng không được xếp gọn gàng. Cô ngồi xuống ghế ở phòng khách, bà Lựu khó khăn ngồi phía đối diện của cô, bà ta ân cần hỏi.
-Dạo này con sống bên ngoài có vất vả không, nếu có thì về lại nơi này.
Cô thầm mắng ở trong lòng, bà ta có phải uống nhiều thuốc đến nỗi đầu bị vấn đề gì đó chăng.
-Không cần, tôi sống ở bên ngoài rất tốt. Vì có lương hàng tháng nên chi tiêu không cần phải lo nghĩ.
-À, con vẫn đi làm sao?
-Đúng vậy, mà chị Linh đâu rồi, từ lúc vào nhà nên không thấy?
-Đừng nhắc đến cái hạng người đó, tôi bị thương như vậy, đến chén cháo cũng không thèm nấu cho tôi, mua ba cái thứ ăn vặt gì đó về ăn. Hồi sáng cô ta đi chợ về, mua được tí thịt với rau củ, để trong bếp ấy chứ không nấu, ở trên phòng từ đó đến giờ.
-Vậy bác chưa ăn gì sao?
-Vẫn chưa, tay bị thế này không nấu nướng gì được.
Vân Y bất ngờ đi vào trong bếp, sơ chế nguyên liệu rồi nấu cháo cho bà Lựu. Không phải cô thương bà ta, mà muốn bà ta nhận ra rằng, vứt bỏ một người con dâu hiếu thuận như cô, để đổi lấy một người chẳng ra gì, có đáng hay không?
Hành động của cô thật sự làm cho bà Lựu hối hận tột cùng. Tại sao lúc trước bà lại hồ đồ đến vậy, vứt một viên ngọc sáng và giữ một viên đá thô bên cạnh. Giờ đây thương tật hành thân thể, người mà bà không trân trọng ấy vẫn còn quan tâm đến bà.
Cháo đã nấu xong, Vân Y múc ra chén rồi đặt trên bàn. Bà Lựu ngồi xuống, thổi vài hơi rồi vội vàng ăn vì quá đói.
-Ngon quá, đúng là hương vị này rồi.
Là hương vị món ăn do cô nấu, không mặn không nhạt, rất vừa miệng. Lý do từ ngày cô đi khỏi nhà, bà thường ăn cơm không ngon miệng chính là như vậy. Bởi vì trong hai năm làm dâu, bà đã quen ăn các món mà cô nấu.
Đợi bà ta ăn xong, sẵn tiện dọn dẹp mấy chén đĩa bừa bộn trên bàn, làm cho bà ta xấu hổ không thể nào tả xiết. Đến lúc cảm thấy không có lý do gì để ở lại đây nữa, định dắt xe ra về thì có một người giao hàng dừng ở trước cổng, nhìn cô một lát rồi hỏi.
-Có phải là chị Linh không, đồ ăn chị đặt có rồi này.
Vân Y xua tay:
-Không phải, anh gọi cho chị ta đi, chắc đang ở trong phòng đấy.
-À, ừ.
Anh giao hàng vừa mới gọi là Linh đã từ trong nhà đi ra, một tay đưa tiền, một tay nhận đồ ăn. Cô nhận ra, hộp đựng thức ăn ấy là của nhà hàng ST, chắc chắn món ở bên trong là hải sản. Món này chỉ mình cô ta ăn mà thôi, vì tay của bà Lựu bị gãy, tránh ăn hải sản và các món đồ tanh.
Linh nhìn qua cô bằng ánh mắt coi thường.
-Trước giờ cô chưa từng ăn mấy món của nhà hàng nổi tiếng chứ gì, tôi vất vả lắm mới đặt được suất này, nghe nói một ngày chỉ bán mấy suất thôi.
Vốn không thèm để ý đến rồi, nhưng thái độ của Linh làm cô rất khó chịu.
-Đừng tưởng có mình chị là ăn được món đó.
-Nếu nói như vậy chắc cô đã ăn rồi nhỉ. Thôi đi, đừng cố tỏ vẻ ta đây, cho dù có tiền đi chăng nữa cũng chưa chắc ăn được.
-Chị nhìn cho kỹ nhé.
Nói rồi, cô lấy điện thoại gọi thẳng đến nhà hàng ST, mà trước đó Đức Kiên có dặn tất cả nhân viên rằng - chỉ cần Vân Y gọi đến, cô ấy muốn ăn món gì đều phải chuẩn bị sẵn sàng và hoàn toàn miễn phí. Khi chuông vừa mới reo ba hồi, đầu dây bên kia lập tức nói:
-Chị Vân Y phải không, gọi đến nhà hàng có phải muốn đặt món nào trước không?
Cô điềm tĩnh lên tiếng.
-Có phải nhà hàng vừa làm một suất hải sản đặc biệt, giao tận nhà cho một vị khách tên Linh đúng không?
-Đúng rồi ạ.
-Vậy tôi muốn ăn một phần như vậy, 30 phút sau sẽ đến nhà hàng nhé.
-Có ngay chị nhé, bây giờ em sẽ gọi đầu bếp chuẩn bị ngay.
Bà Lựu và Linh hơi bất ngờ khi thái độ của nhân viên khi nói chuyện với cô giống như nói với chủ vậy. Riêng Linh thì không tin, cô ta nhíu mày nói.
-Cô mau đưa số điện thoại của nhà hàng đó cho tôi xem, lỡ may đó là giả.
Cô không ngần ngại chìa ra cho Linh xem, đến mức chị ta phải đối chiếu từng con số trên hộp đựng thức ăn mà nhà hàng vừa đem đến.
-Tại sao cô có thể ra lệnh cho nhân viên đó như vậy?
-Không to tát gì cả, tôi là người quen của chủ nhà hàng đó mà thôi. Chị còn không mau ăn, để nguội rồi sẽ không ngon đâu, tôi còn phải đến đó để thưởng thức.
Ra khỏi cổng mà cô vẫn còn nghe thấy giọng nói đầy bực tức của Linh.
-Mẹ ăn cái này không được đâu, món này để tôi bồi bổ cho cháu trai của mẹ đấy.
Cô nhún nhún vai, mặt kệ trong ngồi nhà ấy có xảy ra chuyện gì. Chuyện quan trọng bây giờ, cô phải đến nhà hàng ST ăn cái món hải sản đặc biệt ấy vì cô đã lỡ đặt. Ôi trời, chỉ vì thái độ của Linh nên cô mới làm đến mức vậy, nếu cứ ăn miễn phí của Đức Kiên mãi thì cô ngại lắm.
Vừa vào trong nhà hàng, nhân viên đã nhiệt tình đón tiếp cô thật chu đáo. Họ chỉ đoán rằng cô là bạn gái của anh, đang mang thai cũng là con của anh, chứ không hề biết rằng cô đã qua một đời chồng. Đang ăn mà họ cứ bàn tán, đoán mò rằng không biết khi nào sếp của họ với cô sẽ kết hôn, có người còn mạnh miệng nói đợi sinh em bé rồi kết hôn cũng không muộn.
Cô nhìn một nữ nhân viên đang chu đáo bóc vỏ tôm cua giúp mình, dù cô không cần nhưng thật sự không cản được. Cứ mỗi lần mở miệng từ chối thì cô ấy lại nói làm theo sự căn dặn của sếp. Cứ như vậy, cô ăn hết phần hải sản đặc biệt đó mà không cần tốn chút sức nào cả.
Trong một góc của nhà hàng, quản lý nôn nóng gọi điện cho Đức Kiên nhưng vẫn chưa kết nối được. Gọi đến lần thứ năm thì anh mới nghe máy.
-Bên nhà hàng có việc gì sao?
-Có đấy, sếp mau đến đi, vợ của sếp đang ở đây này.
-Ok, tôi tới liền, tìm cách nào đó giữ chân cô ấy lại.
-Vâng sếp.
Lúc Vân Y định đứng lên để đi về, thì quản lý hớt ha hớt hải đem một cái bánh dâu tây đặt lên bàn, tỏ vẻ tiếc nuối nói.
-Cô định về rồi sao, đầu bếp vừa thử nghiệm thành công bánh kem dâu tây này, vốn định để cô nếm thử.
-Vậy hả, nhà hàng này chuẩn bị có thêm món bánh kem sao?
-À … à, dự định là vậy, nếu có khách hàng nào yêu cầu thì chúng tôi có thể đáp ứng.
-Vậy tôi thử nhé, nhìn cái bánh này ngon quá.
Quản lý thầm đổ mồ hôi hột, thử nghiệm bánh kem gì chứ, là do nhân viên chạy đến tiệm bánh bên kia đường mua về, nhằm giữ chân Vân Y lâu thêm một chút.
Không phụ sự mong đợi của quản lý, Đức Kiên vừa kịp lúc đến nơi. Anh ngồi phịch xuống ghế, đối diện với cô làm cho cô phải tròn xoe mắt mà kinh ngạc.
-Sao anh lại ở đây?
-Đây là nhà hàng của anh, có gì mà không thể ở. Em đã ăn gì chưa, để anh gọi người làm vài món đem lên nhé.
-Không cần, em ăn no rồi. Mà công nhận bánh kem dâu tây đầu bếp nhà hàng làm ngon thật đấy.
-Bánh kem gì cơ?
Anh ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì quản lý đứng ở phía sau Vân Y nháy mắt liên tục. Anh nhìn vào cái bánh đang ăn dở thì nói.
-À, chắc rảnh rỗi nên đầu bếp làm bánh để mời mọi người mà thôi.
Cô khó hiểu hỏi anh.
-Ơ, không phải sau mà nhà hàng sẽ có thêm món ngọt sao, quản lý còn nói sẽ làm cho vị khách nào có yêu cầu.
Đức Kiên thầm liếc quản lý một cái, nhưng anh nhanh chóng nhận ra vấn đề.
-Thì ra là như vậy, anh có nói việc này từ một hai tháng trước, vẫn chưa đề xuất ý tưởng này.
-Ra là thế.
Đức Kiên đứng lên, nắm lấy tay của cô mà nói.
-Để anh đưa em đến nơi này, đẹp lắm.
Khuôn mặt của anh ngập tràn bí mật, đến nỗi cô muốn lập tức xuất hiện ở nơi đó, nhưng nghĩ đến chiếc bánh kem còn chưa ăn xong, cô nói.
-Em chưa ăn bánh xong.
-Để tối anh mua cho em hai cái, đi thôi. Đi đến đó mất hai tiếng đấy.
-Xa vậy sao.
-Ừ.
Bây giờ đã là 11h trưa, nếu vậy thì 1h chiều mới đến nơi. Đức Kiên cố gắng lái xe chạy thật êm, điều chỉnh ghế ngả ra phía sau để Vân Y tranh thủ nghỉ ngơi một lát. Xe chạy qua đường quốc lộ, qua những con dốc, qua những đoạn đường đèo. Cuối cùng, anh lái xe chạy thẳng lên con đường trên một đồi núi, dừng trước một homestay xinh đẹp rồi gọi cô thức giấc.
-Dậy thôi nào mèo lười, đến nơi rồi.
Cô mở đôi mắt còn đang mơ màng vì ngái ngủ, chưa nhận nhận thức được mình đang ở nơi nào bèn hỏi.
-Đây là đâu?
-Dậy đi, đến nơi rồi.
Đức Kiên mở cửa xe để cô bước xuống, rồi anh đánh xe vào trong bãi đổ. Khi đã tỉnh ngủ hơn một chút, cô thật sự choáng ngợp với khung cảnh ở nơi này. Từ cổng đi vào bên trong, đâu đâu cũng trồng hoa hồng đủ loại màu sắc, chúng được cắt tỉa rất gọn gàng để tránh đâm phải khách. Chủ homestay có để một cái bảng, cấm không được hái hoa nếu không sẽ phải đền tiền, nếu mua hoa thì liên hệ với nhân viên ở đây.
Thời tiết trên ngọn đồi này khá mát mẻ, nhưng ánh nắng vẫn còn gay gắt. Nên Đức Kiên quyết định thuê một căn để nghỉ ngơi rồi chiều mát sẽ đưa cô đến cánh đồng hoa. Nhân viên thông báo chỉ còn một căn duy nhất nên hai người quyết định thuê nó.
-Nếu em còn mệt thì ngủ trên giường đi, anh trải thảm ra ngủ là được rồi.
Biết anh là một chính nhân quân tử nên Vân Y không lo sợ gì cả, lên giường đắp chăn tiếp tục đánh một giấc. Vừa mới đặt chân đến nơi này, cô đã thấy sự đẹp đẽ mà homestay đem lại. Anh nói sau khi ngủ dậy sẽ đưa cô đi khám phá cánh đồng hoa, cô rất mong vào điều đó.