Chủ Nhân Có Hỉ

Chương 17:

Bên trên gương mặt tròn nhỏ của Uyên Ương tràn đầy ảm đạm, nước mắt như chực trào ra, vô cùng đáng thương.

"Cô nương ngài nhìn ngài gầy kia, hôm qua hầu hạ ngài tắm rửa, còn có thể trông thấy xương cốt..." Nàng ấy vừa nói vừa gạt lệ, "Cô nương gầy thành như vậy, nha hoàn bên người thì ai cũng ăn tròn như heo, vậy hôm nay, Uyên Ương cũng không ăn cơm..."

Nhan Thanh Đường bất đắc dĩ nâng trán: "Ta ăn vẫn không được hả?"

Một bên, Tố Vân cùng Như Mộng che miệng cười trộm.

Xem ra cô nương không ăn cơm, còn có Uyên Ương.

Về phần người nào người nấy tròn như heo?

Cũng chỉ Uyên Ương là Uyên Ương béo thôi, bọn họ rất gầy lắm đó.

Ngân Bình từ bên ngoài đi tới, cầm một quyển sách trong tay.

"Cô nương, đây là sính lễ sẽ đưa đến Tạ gia, Trương quản sự dặn ta lấy ra cho cô nương nhìn xem, nếu như không có thêm giảm thì cứ theo đó mà làm."

Nhan Thanh Đường buông sổ sách xuống, nhận lấy cuốn sổ.

Đương thời kén rể cũng cần sính lễ, người kén rể cần phải đem sính lễ cho người bị kén rể.

Không chỉ có tiền của mà còn cần viết rõ hôn thư.

Nếu là thừa tự thì sau khi nhà trai ở rể cần phải sửa họ, hài tử sinh ra giống nhà trai, vẫn là họ của nhà gái, nếu nhà gái có trưởng bối, người ở rể phải dưỡng lão cho trưởng bối của nhà gái.

Nhưng mà một tờ hôn thư chỉ có thể phòng quân tử không thể phòng tiểu nhân, về phần sau khi kén rể có thể trôi qua hài lòng như ý hay không, đa số còn phải xem lòng người.

Nhan Thanh Đường thầm than trong lòng một tiếng, đang lật sổ, một tiểu nha đầu đi tới bẩm báo: "Cô nương, Ngô gia nãi nãi tới."

Đang nói, một nữ tử mặc y phục màu xanh nhạt, giày màu xanh đậm, ước chừng tuổi tròn đôi mươi đi đến.

"Lan tỷ tỷ, sao ngươi lại tới đây?"

Nhan Thanh Đường xuống tháp đi giày muốn đón nàng ấy, bị Ngô Cẩm Lan đè xuống.

"Được rồi, muội đừng đi xuống, muội với ta còn khách khí làm gì?"

Sau khi ngồi xuống, nha hoàn dâng trà, bưng điểm tâm trái cây tới.

"Lan tỷ tỷ làm sao tỷ lại tới một mình, không dẫn Thiến Nhi cùng Tiểu Nguyệt Nguyệt đến?"

Lời ra khỏi miệng, Nhan Thanh Đường ý thức được mình đã lỡ lời.

Nhà nàng mới có tang, đúng là không quá thích hợp mang hài tử tới, cũng là trước đó mỗi lần Ngô Cẩm Lan tới đều sẽ mang theo hài tử, nàng nhất thời quên mất.

"Hôm đó ta cùng Cẩn ca đến phúng viếng, lúc ấy nhiều người, cũng không có cơ hội nói chuyện với muội, ta nghĩ đến nhà muội hẳn là đã lo xong tang sự liền tới thăm muội. Tại sao muội lại gầy như vậy?"

Ngô Cẩm Lan người cũng như tên, giống như đóa hoa lan được nuông chiều, da trắng tú lệ, tính cách dịu dàng. Nàng ấy lớn hơn Nhan Thanh Đường hai tuổi, năm nay hai mươi mốt, thành thần vào năm năm trước, bây giờ đã sinh được hai hài tử rồi.

Ngô gia ở trấn Chấn Trạch cách Thịnh Trạch ước chừng hơn bốn mươi dặm, Chấn Trạch giống như Thịnh Trạch, đều là đại trấn Ngô Giang, lấy sợi tơ lụa làm chủ.

Nhưng mà không giống với Thịnh Trạch, chính là trọng trấn phường dệt lớn nhất giữa hai vùng Tô Tùng, nơi tập kết tơ lụa vải vóc, Chấn Trạch giáp gần Thái Hồ, nơi đó vườn dâu dày đặc, chủ yếu lấy việc sinh tơ làm chủ.

Ngô gia ở địa phương cũng coi như có chút vốn liếng, có tiệm tơ lụa, một số xưởng nhuộm phường dệt, ngoài ra còn có một vườn dâu lớn.

Bởi vì đều là kinh doanh tơ dệt, trước kia Ngô lão cha có quen biết với Nhan Thế Xuyên, hai nhà coi là thế giao.

"Ta nào có gầy, làm sao đều nói ta gầy chứ? Có thể là ta mặc đồ trắng cho nên trông có vẻ gầy?" Nhan Thanh Đường sờ mặt mình.

Một bên, Uyên Ương xen vào nói: "Nãi nãi ngài cũng đừng tin vào lời của cô nương chúng ta, nàng chính là gầy, gầy quá, hôm qua nô tỳ hầu hạ nàng tắm rửa, còn có thể nhìn thấy xương cốt, nhưng nàng vẫn không thừa nhận mình gầy."

Ngô Cẩm Lan cùng Nhan Thanh Đường giao tình tốt, cũng đều quen biết nha hoàn của nhau, cho nên Uyên Ương nói xen vào cũng không ai trách cứ. Ngược lại Ngô Cẩm Lan thấy nàng ấy nhíu mặt béo lại, dáng vẻ tràn đầy đau lòng cực kỳ đáng thương, bị chọc nở nụ cười, thuận thế phụ họa vài câu cũng không phải là nàng ấy gầy mà.

Nha hoàn bà tử ở bên cạnh đều bị chọc phá lên cười.

Cười xong, Uyên Ương cùng Ngân Bình dẫn nha hoàn bà tử bên người Ngô Cẩm Lan đi xuống, chỉ để lại Tố Vân ở một bên hầu hạ.

"Muội không có việc gì thì tốt rồi, ta chỉ sợ muội giống ta lúc trước, mấy tháng không trở lại bình thường được, lúc trước nếu không phải mang thai Nguyệt Nguyệt..."

Nguyệt Nguyệt là tiểu nữ nhi của Ngô Cẩm Lan, năm nay hơn hai tuổi, lúc ấy mang thai con bé chính là vào thời điểm Ngô gia lão cha qua đời.

"Bây giờ nhìn thấy muội còn tốt, ta an tâm rồi, có một số việc kiểu gì cũng sẽ qua."