Chủ Nhân Có Hỉ

Chương 18

"Đúng vậy, rồi sẽ qua thôi."

Dù ai có chết đi chăng nữa, mặt trời vẫn sẽ mọc, ngày tháng vẫn phải tiếp tục trôi.

Nhìn thấy vẻ mặt ảm đạm của Nhan Thanh Đường, Ngô Cẩm Lan không khỏi cảm thấy hơi áy náy: "Coi tỷ kìa, vất vả lắm Uyên Ương mới chọc được muội cười. Vậy mà tỷ lại nói những lời không đâu làm muội không vui, chúng ta không nói về chuyện này nữa nhé."

Thế là hai người nói sang chuyện khác.

Trong lúc đó, Ngô Cẩm Lan thấy sổ sách hồi môn để bên cạnh, nàng ấy cầm lên xem qua rồi lại đặt xuống, sau đó khẽ cảm thán: "Như thế này cũng tốt, khi xưa tỷ đã khuyên muội chi bằng nghe theo lời của Nhan bá bá, tuyển chọn một chuế tế, cũng không biết sao muội lại có ác cảm tới vậy, còn cãi nhau với Nhan bá bá tận mấy ngày."

Nhan Thanh Đường mỉm cười: "Lúc đó muội bận đến không kịp thở, làm gì có thời gian nghĩ đến chuyện thành thân."

"Cũng đúng, dù sao muội và tỷ không giống nhau."

.

Nếu nói Ngô Cẩm Lan là một đóa lan được nâng niu cẩn thận, thì Nhan Thanh Đường lại như một gốc tùng.

Cùng là phận nữ nhi, thuở nhỏ thường xuyên chơi đùa cùng nhau, nhưng khi lớn lên, hai người lại đi theo hai hướng hoàn toàn trái ngược.

Một người học đọc tập viết, đọc cả những cuốn kinh sử tử tập mà chỉ có nam nhi mới học được. Người kia cũng học đọc tập viết, nhưng lại là học nữ đức nữ huấn.

Sau đó, một người được phụ thân dẫn vào vườn dâu, phường dệt, đến các khu chợ địa phương, hiểu rõ một cuộn lụa được sản xuất như thế nào, cần bao nhiêu nhân công, bao nhiêu tơ thô và cần bao nhiêu lá tằm để một con tằm nhả tơ.

Mất bao lâu để dệt tơ thô thành tơ lụa, một thợ dệt mỗi tháng có thể dệt được bao nhiêu lụa, số lụa dệt ra có thể đổi lấy bao nhiêu bạc. Khi cửa hàng lụa thu gom những tấm vải lụa này, vận chuyển đến khắp nơi để bán, họ có thể thu được bao nhiêu lợi nhuận.

Còn người kia thì bắt đầu học nữ công gia chánh, học cách xe chỉ luồn kim, thêu hoa, làm giày, cách nấu một bữa ăn.

Mãi đến khi cả hai trưởng thành, Nhan Thanh Đường ngày càng bận rộn, Ngô Cẩm Lan lại dần dần ít ra khỏi nhà hơn, thời gian hai người gặp mặt cũng ngày càng ít đi, nhưng may mắn là tình cảm từ thuở nhỏ vẫn không hề thay đổi.

Cho đến năm Ngô Cẩm Lan mười lăm tuổi, phụ thân nàng ấy mắc bệnh nặng kéo dài, vì lo lắng trưởng nữ tính cách yếu đuối, nam đinh duy nhất tuổi còn quá nhỏ, nên chỉ còn cách tuyển chuế tế cho nữ nhi.

Ngô Cẩm Lan luôn hỏi Nhan Thanh Đường tại sao không muốn kén rể, nhưng nàng ấy không biết rằng Nhan Thanh Đường phản đối việc này, chính là vì nàng ấy.

Khi biết Lan tỷ tỷ muốn kén rể, trong lòng Nhan Thanh Đường thật sự đã chúc phúc cho nàng ấy.

Nhưng kể từ khi chuế tuế Trương Cẩn bước vào cửa Ngô gia, hai bên không tránh khỏi có thêm chút giao thiệp vì Ngô Cẩm Lan.

Sau khi Trương Cẩn vào cửa Ngô gia, hắn ta đã tiếp quản toàn bộ công việc kinh doanh của gia đình, tất cả đều liên quan đến ngành dệt lụa, nên không thể tránh khỏi việc giao dịch. Đặc biệt là công việc kinh doanh của Nhan gia rất lớn, nhiều doanh nghiệp của Ngô gia thực chất còn đang dựa vào sự trợ giúp của Nhan gia.

Ban đầu chẳng qua chỉ vì một chuyện nhỏ do người bên dưới báo cáo lên, thế nên Nhan Thanh Đường bắt đầu chú ý tới Trương Cẩn hơn. Từ khi đó, những manh mối nhỏ, những mâu thuẫn vụn vặt ngày càng nhiều, tất cả đã đưa Nhan Thanh Đường đi đến một kết luận.

Trương Cẩn này không phải là người tốt.

Vấn đề là tên nam nhân này mưu trí thâm sâu, hành sự cẩn trọng, khiến Nhan Thanh Đường mãi không thể nắm được bằng chứng cụ thể. Thêm vào đó, Ngô Cẩm Lan rất lệ thuộc vào phu quân, mà Ngô gia cũng không có ai đủ sức trấn áp hắn ta, do đó Nhan Thanh Đường chỉ còn cách đè nén những hiềm nghi này trong lòng.