Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 24: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận

Chạng vạng tối, Tần Trạch dậy khỏi giường, trong viện không có ai, hắn bèn đánh giá quanh viện.

Tường làm bằng bùn và rơm rạ, mái lợp tranh, một số đoạn tường còn bị nứt ra, khiến gió lùa, bị nhét rơm rạ vào. Tiếc là hơn một nửa số rơm đã bị gió thổi bay xuống đất.

Một gian nhà giữa chính, bên trái là chính phòng, bên phải là nhà bếp. Chính phòng và nhà bếp liền kề với sương phòng phía Đông và Tây, hẳn là nơi các tỷ muội thường ở. Tuy rách nát nhưng quả thật là một viện nhà nông kiểu mẫu.

Trong góc phía Tây viện còn chất một đống chổi và một cái cuốc hỏng, ở góc phía Đông còn một chậu quần áo chưa giặt. Cách đó hai bước chính là một bể nước lớn chứa đầy nước.

Nhà họ Tần không đào giếng, phải ra sông cách đó một dặm lấy nước uống. Theo ký ức của nguyên chủ, hắn ta chưa từng đi gánh nước một ngày nào.

Hồi cha mẹ còn sống thì ăn bám cha mẹ, sau khi cha mẹ mất rồi thì ỷ lại vào vợ, vợ không còn thì lại bóc lột sức con gái.

Nguyên chủ còn có bốn cô con gái, con gái lớn đã bị nguyên chủ bán cho một người góa vợ hơn ba mươi tuổi, con gái thứ hai cũng sắp mang gán đi trả nợ cờ bạc.

Tần Trạch khẽ cau mày, nghe đồn vợ trước của người góa vợ đó đã bị đánh chết.

“Két——”

Tần Trạch nghe tiếng bèn nhìn ra ngoài, con gái thứ hai đang cõng cái cuốc cao hơn cả người, con gái thứ ba và thứ tư đang gánh sọt rau đi vào.

Rau óng ánh nước, được xếp gọn gàng, không có một chút đất bùn nào ở rễ, nhìn như đã được rửa sạch bên ngoài trước khi mang về.

Nhị Nha bất chợt nhìn thấy Tần Trạch, giật mình khẽ gọi: “Cha.”

Lúc trước toàn thân Tần Trạch khó chịu nên chưa nhìn rõ, hiện tại Tần Trạch phát hiện quần áo trên người ba cô con gái đều có nhiều tầng mảnh vải vá, mép vải đã bong sờn. Đứa này trông gầy gò hơn đứa kia, càng làm nổi bật đôi mắt to tròn.

Tần Trạch cụp mắt, Nhị Nha căng thẳng cầm chặt cán cuốc. Nàng quanh năm làm công việc nặng nhọc, xương ngón tay to dày hơn so với những người cùng trang lứa, bàn tay vừa đen vừa thô ráp, móng tay cũng nhuốm màu tro đen và bùn đất.

Dường như nàng cảm nhận được ánh mắt của Tần Trạch, thấp giọng nói: “Cha, con đi nấu cơm.”

Nàng đặt cái cuốc vào trong góc rồi vội vàng vào bếp.

Tam Nha xoay người đi đóng cổng, sau đó cũng theo vào bếp.

Chỉ có Tứ Nha năm tuổi rụt rè kéo ống tay áo Tần Trạch, van xin: “Cha, đừng bán Nhị tỷ được không ạ?”

“Cha…”

Cô bé nói rồi lại khóc, Tam Nha trốn sau cửa bếp lén nhìn ra.

“Cha sẽ thắng lại tất cả chỗ tiền đã để thua mất.”

Tam Nha nghe thấy cha nàng nói vậy, trái tim cũng càng nặng trĩu, sự ghét bỏ của nàng đối với cha mình lại càng tăng lên.

Tần Trạch đi qua Tứ Nha, sải bước ra khỏi cổng. Tứ Nha ngơ ngác đứng im tại chỗ, nhìn thấy Tam Nha còn hỏi: “Tam tỷ, cha không bán Nhị tỷ nữa phải không ạ?”

Tam Nha lườm nàng ta: “Đồ ngốc.”

Tứ Nha bĩu môi chạy nhanh vào phòng bếp: “Nhị tỷ, nhị tỷ, tam tỷ mắng muội.”

Nhị Nha quay mặt đi, vội vàng đưa tay áo lên khóe mắt:“Tứ Nha, muội nói gì?”

Tứ Nha đã quên mất bản thân mình bị mắng, quan tâm nói: “Nhị tỷ, tỷ đang khóc đó à.”

“Nhị tỷ, tỷ đừng khóc, cha, cha sẽ không bán tỷ đâu. Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.” Nói đến vế sau, bản thân nàng cũng không chắc chắn.

Sau khi Tần Trạch đi ra ngoài đã gặp được người cùng thôn vừa đi làm về.

Nơi này là thôn Tống Gia, đa phần người ở đây mang họ Tống. Tổ tiên của nguyên chủ chạy nạn đến đây, nhân khẩu ít. Nguyên chủ còn tìm đường chết, bây giờ người coi như có chút quan hệ trong thôn chắc chỉ có thợ săn Tần Văn Sơn. Hai người họ là những người họ Tần duy nhất trong thôn toàn họ Tống.

Trong cốt truyện gốc, sau khi nguyên chủ chết, Tần Văn Sơn đã nhận nuôi Tam Nha. Tứ Nha thì được một nhà khác nhận nuôi.

Bởi vì Tần Văn Sơn thường xuyên lên núi săn bắn, thỉnh thoảng cũng dẫn tiểu bối trong nhà đi vòng quanh núi. Cho nên Tam Nha gan dạ hơn các bạn cùng trang lứa, cũng thông thuộc địa hình.

Cũng chính vì điều này mà Tam Nha mới có thể cướp đi công lao của nữ chính, lén cứu nam chính trên núi.

Tần Trạch ho khan một tiếng, cảm thấy mình nghĩ quá xa rồi.

Một cụ già nói: “Tần Trạch, trời sắp tối rồi mà ngươi còn đi đâu?”

Tần Trạch cười nói: “Mấy hôm trước vận may không tốt, hôm nay ta cảm giác vận khí tới, định đi kiếm lại số tiền đã thua lúc trước.”

Cụ già nhíu chặt mày, vừa định nói tiếp thì đã bị nam nhân trẻ tuổi bên cạnh ngăn lại. Người đó nhìn về phía Tần Trạch, châm chọc mỉa mai: “Vậy thì không làm chậm trễ ngươi kiếm tiền nữa.”

Tần Trạch như thể không nghe thấy, gật gật đầu với cụ già, sau đó đặt hai tay sau gáy, thong dong rời đi. Đi xa rồi vẫn còn nghe thấy tiếng huýt sáo của hắn.

Cụ già thở dài: “Tần Trạch cứ lông bông như vậy thì mấy nha đầu kia phải làm sao đây?”