Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 11: Hoàng Tử Phản Diện Bị Tra Tấn (11)

Nắng vàng rực rỡ rơi xuống quả sơn trà, dẫn một chú chim tham lam vui vẻ bay đến. Cái mỏ nho nhỏ vừa mổ một ngụm đã đột nhiên rơi xuống không có động tĩnh gì, rơi xuống cùng với con chim rơi xuống là một hòn đá tròn nhẵn.

Một bàn tay nhặt con chim lên, đá chân một cái, hòn đá lăn vào bụi hoa.

Hắn mặc một bộ trang phục thái giám màu lam, khoảng chừng mười bảy tuổi, cười hì hì đi về phía thiếu niên đối diện.

"Thập điện hạ thật sự là xuất thần nhập hóa."

Sáu năm trôi qua, nhóc đáng thương lúc trước bây giờ đã trưởng thành thành một thanh niên xinh đẹp lan chi ngọc thụ. Hắn thừa hưởng dung mạo xinh đẹp của mẫu thân, nhưng bởi vì quanh năm ngâm mình trong sách mực, vẻ thư sinh dung hợp khéo léo với dung mạo tuấn mỹ, biến thành một loại khí chất xuất trần độc đáo.

Thay vì nói hắn là hoàng tử, chi bằng nói hắn là một vị danh sĩ thì càng chuẩn hơn.

Thập hoàng tử cũng không phụ hình tượng của hắn, vẽ tranh, viết chữ, đặc biệt xuất chúng trong số các hoàng tử.

Đối mặt với sự tâng bốc của tiểu thái giám, Thập hoàng tử chỉ mím môi cười cười.

Tiểu thái giám lại giơ con chim nhỏ trong tay lên: "Nhờ phúc của điện hạ, hôm nay Tiểu Thanh Tử có thể thêm cơm rồi."

“Từ khi nào ngươi lại đáng thương thế." Cổ tay Thập hoàng tử lật lên, trong lòng bàn tay lại rơi xuống một viên đá, tiện tay ném ra ngoài.

Quả sơn trà trước đó bị chim mổ một miếng đã rơi xuống đất.

Thập hoàng tử nhướng mày: "Có lẽ cách đây không lâu, người của Tứ ca mới cho ngươi chỗ tốt."

Tiểu Thanh Tử cười he he: “Đúng là không có gì là qua mắt được điện hạ."

Lúc trước sau khi Thập hoàng tử giúp Tiểu Thanh Tử, Tiểu Thanh Tử vốn muốn được điều đến điện Di Thanh hầu hạ, nhưng Thập hoàng tử hỏi hắn có đồng ý làm việc thay hắn không.

Đương nhiên Tiểu Thanh Tử đồng ý, vào lúc hắn tuyệt vọng, chỉ có Thập điện hạ giúp hắn.

Tiểu Thanh Tử quay về làm đồ ăn cháo đá bát theo lệnh của Thập hoàng tử.

Sau đó người của Tứ hoàng tử tìm được hắn, thứ nhất là hứa cho hắn rất nhiều chỗ tốt để hắn tới gần Thập hoàng tử, giám sát Thập hoàng tử.

Trong lòng Tiểu Thanh Tử cảm thấy vi diệu, làm bộ miễn cưỡng đồng ý.

Thập hoàng tử nhìn thoáng qua cây sơn trà, lông mày khẽ nhíu lại: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, quả sơn trà này chưa hái hết xuống đã bị chim mổ dần hết.”

"Điện hạ yên tâm, tiểu nhân sẽ canh giữ cẩn thận."

Thập hoàng tử nhìn lướt qua con chim trong tay Tiểu Thanh Tử.

Tiểu Thanh Tử ngượng ngùng.

Thập hoàng tử thở dài, suy nghĩ đến lúc đó làm một bộ tranh chim ngậm sơn trà cho Thục phi là được rồi.

Sau khi Thập hoàng tử rời đi, Tiểu Thanh Tử tốn mười văn tiền tìm người trông cây sơn trà hộ hắn, xoay người đi chỗ khác.

Phủ Tứ hoàng tử.

Tứ hoàng tử khẽ kinh ngạc: "Tiểu Thập muốn tặng sơn trà cho Thục phi?"

Hắn suy tư một chút, phất phất tay để hạ nhân lui ra.

Một vị phụ tá nói: "Tặng vật rẻ tiền bậc này, Thập hoàng tử cũng không sợ Thục phi và Lục hoàng tử tức giận sao?"

Tứ hoàng tử hỏi ngược lại: "Vì sao phải tức giận, có phải là sinh nhật hay tết gì đâu, Tiểu Thập tặng sơn trà, vừa đúng mùa vừa thể hiện tâm ý lại còn không phí phạm."

Trong cung ai mà chẳng biết Thập hoàng tử là người nghèo nhất trong số các hoàng tử.

Tứ hoàng tử đứng dậy, khoanh tay đi dạo: "Lúc trước bổn điện chỉ tưởng Tiểu Thập là đồ ngốc, xem ra mấy năm nay hắn cũng học được chút thông minh rồi."

Tình cảm đều từ vun đắp mà ra, Thập hoàng tử tích lũy từng chút một, sẽ khiến cho Lão Lục mềm lòng hai phần.

Tuy nhiên đối với Tứ hoàng tử cũng không phải chuyện xấu.

Qua thêm hai ngày, đúng lúc sơn trà trở nên ngọt ngào nhất, Thập hoàng tử tự leo lên cây hái xuống, đưa đến cung Thục phi.

Lục hoàng tử cũng ở đây, nhìn thấy trên người Thập hoàng tử còn có lá cây vụn, khó hiểu hỏi: "Ngươi làm gì vậy."

Thập hoàng tử nói: "Sơn trà vừa khéo chín, rất ngọt.”

Lục hoàng tử nhìn hắn, bỗng nhiên hỏi: "Không phải ngươi leo lên cây hái đấy chứ."

Thiếu niên ôn nhuận không hé răng.

Khóe miệng Lục hoàng tử giật giật, Thục phi trừng mắt nhìn nhi tử một cái, sau đó sai người nhận sơn trà, cười khanh khách nói chuyện nhà với Thập hoàng tử.

Lục hoàng tử không kiên nhẫn nghe, nhặt mấy quả sơn trà lên ăn, hắn phát hiện sơn trà mà Tiểu Thập mang đến quả nào cũng to tròn mượt mà, rất xinh đẹp.

Hắn nhẹ nhàng xé một cái, lộ ra thịt quả vàng ươm, chóp mũi ngập tràn hương thơm độc đáo của sơn trà, cắn một miếng, mật ngọt trong suốt chảy ra như nước.

Lục hoàng tử dừng một chút, Tiểu Thập tìm được sơn trà này ở đâu vậy? Ăn ngon thật.

Hắn sai người để ra đĩa, tự mình bưng qua: "Mẫu phi cũng nếm thử."

Thục phi bất đắc dĩ, bà còn đang nói chuyện quan trọng đấy.

Lục hoàng tử hỏi: "Hai người các ngươi nói chuyện gì thế?"

Thập hoàng tử mỉm cười: "Thục phi nương nương nói Lục hoàng huynh hiện giờ vẫn luôn ở lục bộ tham chính, về phần cuối cùng muốn nhậm sự ở bộ nào thì phải xem tâm ý của Lục hoàng huynh."

“Nghĩ đến sự thông minh của Lục hoàng huynh, dù có đi bộ nào, Lục hoàng huynh đều có thể làm tốt."

Khóe miệng Lục hoàng tử khẽ nhếch lên, nhưng rất nhanh lại đè xuống.

Thục phi thở dài nói: "Bây giờ Tiểu Thập cũng lớn rồi, mẫu phi nghĩ, chờ ngươi xác định nhậm chức ở bộ nào, thì đưa Tiểu Thập theo. Huynh đệ các ngươi thân nhiều năm đáng tin cậy hơn so với những người ngoài trong quan trường nhiều."

Lời này Lục hoàng tử lại đồng ý.

Thập hoàng tử khó xử nói: "Nhưng nương nương, ta chỉ biết đọc sách, ta chưa từng xử lý qua những chuyện trên quan trường kia, có khả năng sẽ không giúp được Lục Hoàng huynh cái gì."

Lục hoàng tử nhướng mày: "Không biết thì học."

“Ta đã đi bận rộn công việc rồi thì sao có thể để ngươi ở trong cung thoải mái."

Lục hoàng tử và Thục phi một xướng một hòa, Thập hoàng tử tính tình mềm mại, cuối cùng vẫn đồng ý.

Trên đường trở về điện Di Thanh, tâm trạng hắn cực kỳ tốt.

Nội thị cười nói: "Sao Thập điện hạ lại vui vậy ạ?"

Thập hoàng tử gật đầu: "Mấy năm nay Thục phi nương nương và Lục hoàng huynh che chở cho ta, bây giờ ta có thể làm việc báo đáp bọn họ, đương nhiên phải vui rồi.”

Nội thị khen ngợi: "Điện hạ thật lương thiện."

Thập hoàng tử lắc đầu: "Chẳng qua là việc ta nên làm thôi."

Cuôi cùng Lục hoàng tử nhậm chức ở công bộ, cũng không biết hắn nói với Phụng Nguyên Đế như thế nào mà đưa cả Thập hoàng tử đi theo.

Các hoàng tử khác thấy hơi bất ngờ, dù sao địa vị của Công bộ là đứng cuối trong lục bộ.

Thái tử và nhị hoàng tử thì đến Lại bộ.

Tam hoàng tử đến Đại Lý tự.

Tứ hoàng tử đến Binh bộ.

Ngũ hoàng tử đến Hình bộ.

Thất, Bát, Cửu, ba vị hoàng tử còn lại chưa được coi trọng, dù sao Lục hoàng tử còn chưa chọn trước, bọn họ cũng không vội.

Ai biết Lục hoàng tử lại đột nhiên kéo Tiểu Thập đi, ba vị hoàng tử Thất, Bát, Cửu có cảm giác hơi sốt ruột. Nhưng mà còn lại cho bọn họ, ngoại trừ Hộ bộ thì chính là Lễ bộ.

Cho dù lúc trước bọn họ chỉ ở trong cung cũng biết ở Hộ bộ phải làm quần quật từ sáng đến tối, kẻ ngốc mới đi. Nhưng Lễ bộ thị lang là Tần phu tử, cái này rất đáng bực.

Ba huynh đệ buồn rầu, quyết định tìm đường khác.

Theo các hoàng tử lớn lên, hoàng tử sư cũng thay đổi thành một nhóm khác. Bọn Hồng phu tử vẫn như cũ, nhưng Tần Trạch mấy năm nay lại vững bước bay lên.

Tuy nhiên mặc dù đã thay đổi nhưng hắn vẫn thuê trạch viện nhỏ trước đó. Độc lai độc vãng, ít xã giao, cho nên trong phủ cũng không tăng thêm nô bộc.

Mùa hè mưa nhiều, vào đêm khuya, chợt tiếng sấm nổ vang, tia chớp đánh sáng nửa bầu trời đêm, hạt mưa to bằng hạt đậu nành hung ác vô tình gõ vào vạn vật.

Lại là một tiếng sấm sét giáng xuống, có thứ gì đó xuất hiện vết nứt, sau đó chìm đắm trong cơn mưa lớn.

Ngày hôm sau, trời nắng sau cơn mưa, bầu trời xanh như được gột rửa, liếc mắt một cái cũng khiến tâm trạng người ta tốt hơn.

Nhưng mà giờ phút này mọi người trong Lễ bộ lại không có tâm trạng đâu để thưởng thức cảnh đẹp, mỗi người đều cúi mặt.

Trận giông bão đêm qua đã phá hủy phòng hồ sơ của Lễ bộ. Cũng may trải qua xác minh, những thứ bị hỏng là hồ sơ lâu năm, không có giá trị gì, nếu không chỉ sợ Lễ bộ thượng thư sẽ đau lòng chết.

Lễ bộ thượng thư nhìn cột phòng cháy đen thui, thở dài: "Đi nói với Công bộ bên kia một tiếng, bảo bọn họ phái người tới sửa chữa."

“Vâng, đại nhân."

Gần đây Lục hoàng tử mang theo Thập hoàng tử làm quen với đủ việc ở Công bộ, hiện giờ nghe nói phòng ốc của Lễ bộ bị hư hỏng, cần Công bộ ra mặt sửa chữa.

Lục hoàng tử đang lo lắng không có cơ hội biểu hiện, hôm nay vừa nghe thấy đã lập tức đồng ý việc này.

Hắn vỗ vỗ bả vai Thập hoàng tử, nửa nghiêm túc nửa cảnh cáo nói: "Tiểu Thập, đây là lần đầu tiên chúng ta chính thức làm việc, ngươi đừng cản bước của ta đấy."

Thập hoàng tử đáp: "Đệ sẽ không kéo chân Hoàng huynh."

Sửa chữa phòng ốc nói đơn giản cũng đơn giản, nói rườm rà cũng rườm rà, hơn nữa liên quan đến chi phí vật liệu, điều động nhân lực, Lục hoàng tử bắt đầu thấy phiền.

Công việc này không kinh tâm động phách như hắn nghĩ, ngược lại còn cực kỳ vụn vặt. Tính toán lại càng không phải thế mạnh của hắn.

Thập hoàng tử tính tình tốt ôm lấy mấy chuyện vụn vặt này, Lục hoàng tử còn chưa kịp vui mừng thì bọn họ đã gặp lại Tần Trạch ở Lễ bộ.

Ban ngày ban mặt đối phương đi tới trước mặt, Lục hoàng tử muốn tránh cũng không kịp.

Tần Trạch chắp tay hành lễ: "Thần bái kiến Lục điện hạ, Thập điện hạ."

Lục hoàng tử giả vờ cười: "Chào Tần đại nhân."

Thập hoàng tử nhìn thấy hắn, ánh mắt sáng lên: "Đã lâu không gặp phu... Tần đại nhân, không biết gần đây có ổn không?"

Tần Trạch gập đầu: "Đa tạ điện hạ quan tâm, thần hết thảy đều tốt.” Tần Trạch nhìn về phía Lục hoàng tử: "Nghe nói lần sửa chữa phòng hồ sơ lần này là do Lục điện hạ toàn quyền phụ trách?"

Lục hoàng tử mơ hồ đáp một tiếng.

Tần Trạch lại hỏi: "Không biết bao lâu thì xong việc?"

Lục hoàng tử ngây người, tròng mắt không khống chế được nhìn sang Thập hoàng tử bên cạnh.

Thập hoàng tử ôn tồn nói: "Đại nhân yên tâm, sẽ nhanh thôi, không quá một tháng là có thể hoàn thành." Thời gian này là nói dài lên, dù sao cũng là phòng ốc của Lễ bộ, ngoại trừ vững chắc ra, còn phải cân nhắc về mỹ quan.

Tần Trạch gật đầu: "Vậy làm phiền hai vị điện hạ, thần còn phải đi tìm hồ sơ, thần đi trước một bước."

Lục hoàng tử vội vàng đáp: "Nếu Tần đại nhân vội thì nhanh đi."

Thập hoàng tử nhìn theo Tần Trạch đi xa.

Lục hoàng tử không chú ý đến hắn, trong lòng đang nghĩ đến thời hạn hoàn thành công việc.

Sau đó bọn họ đi khảo sát thực địa, khắp nơi lộn xộn, các thợ thủ công đều cởi trần, buổi trưa mọi người xếp hàng ăn cơm.

Lục hoàng tử liếc mắt một cái: "Sao lại không có thức ăn mặn?"

“Quản sự đâu?”

Trong chốc lát, quản sự mồ hôi chảy đầy đầu chạy tới, Lục hoàng tử mở miệng ra đã chất vấn: "Công bộ có phân xuống một khoản bạc cho công trình tu sửa lần này, sao cơm của thợ thủ công lại đơn sơ như vậy?"

Hắn híp mắt, ánh mắt nghi ngờ đảo qua quản sự.

Toàn thân quản sự run lên: "Bẩm điện hạ."

“Những bữa cơm này đều là đối chiếu với thức ăn lúc làm việc của các thợ thủ công trước kia, điện hạ có thể sai người đi hỏi." Cuối cùng, quản sự vẫn không nhịn được nói: "Lục điện hạ, thật ra thuộc hạ nấu thức ăn không tệ, một mặn một canh, mỗi thợ thủ công đều có thể được chia mấy miếng thịt."

Đây còn là ở kinh thành, chứ đổi lại là nơi khác, khi làm việc có thể ăn no hay không cũng là vấn đề.

Thập hoàng tử giữ chặt Lục hoàng tử, thấp giọng thì thầm một phen, Lục hoàng tử không vui, nhưng cuối cùng vẫn phất phất tay để quản sự rời đi.

Buổi chiều thời tiết nắng nóng, Lục hoàng tử không chịu nổi nắng nóng nên rời đi.

Thập hoàng tử ở lại giám sát thợ thủ công, hắn đứng dưới mái hiên, nhìn các thợ thủ công lao động dưới ánh mặt trời chói chang. Sau đó, hắn ra lệnh cho người làm một nồi chè đậu xanh lớn.

Chờ chè đậu xanh mang lên, Thập hoàng tử ôn hoà nói: "Nghỉ ngơi một lát trước đi, uống chút nước chè."

Các thợ thủ công vừa mừng vừa sợ, nhìn Thập hoàng tử, vô cùng thật lòng nói: "Đa tạ Thập điện hạ."

Thập hoàng tử: "Không có việc gì."

Thập hoàng tử quan tâm vài câu, sau đó sai người mang theo chè đậu xanh đi tìm Lễ bộ thượng thư.

Không khéo là Lễ bộ thượng thư đã bị người gọi đi, Thập hoàng tử lập tức đi tìm thị lang.

"Tần đại nhân, bổn điện cho người ta nấu chút chè đậu xanh giải nhiệt, ngài cũng nếm thử đi."

Tần Trạch không nhúc nhích.

Thập hoàng tử bưng ra chén chè đậu xanh cho Tần Trạch, sau đó bảo người hầu đi đưa chè cho những người khác.

Trong phòng chỉ có hai người Tần Trạch và Thập hoàng tử, Tần Trạch nhìn Thập hoàng tử một cái.

Thập hoàng tử đã lâu không gặp hắn, rất là nhớ nhung, lúc này mềm giọng khuyên: "Các thợ thủ công đều đang uống rồi, đại nhân cũng uống một chén đi."

Nghe lời này, biểu cảm Tần Trạch cũng hơi buông lỏng.

Cuối cùng Tần Trạch nói: "Đa tạ điện hạ."

Mặt mày Thập hoàng tử khẽ cong: "Đại nhân không cần khách sáo."

Tần Trạch uống chè đậu xanh, Thập hoàng tử liếc mắt nhìn văn thư trên bàn, phần trên là sổ sách có liên quan đến quốc tử giám.

Ánh mắt Thập hoàng tử khẽ động, lơ đãng gạt văn thư ở rìa bàn xuống đất.

"Xin lỗi Tần đại nhân." Hắn ngồi xổm xuống và nhặt giấy tờ lên.

Thập hoàng tử ngượng ngùng nói: "Thêm phiền phức cho Tần đại nhân rồi.”

Tần Trạch thản nhiên: "Không sao."

Thập hoàng tử chờ người hầu trở về, bỏ chén rỗng vào hộp ăn cơm rồi xách đi.

Tần Trạch chậm rãi thu dọn văn thư Thập hoàng tử đã chạm vào, con sói nhỏ, không uổng công hắn bày ra một màn lần này.