Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 10: Hoàng Tử Phản Diện Bị Tra Tấn (10)

Rốt cuộc thì lễ đầu năm từ kinh thành cũng đến cửa Tần gia.

Lúc này đã gần cuối năm, người trong thôn đa số đều rảnh rỗi. Bọn họ nhìn hai chiếc xe bò chất đầy hàng hoá mà hâm mộ không thôi.

Người mang đồ đến vẫn là nam tử lần trước, hắn cười khanh khách chào hỏi hai lão Tần gia, còn lấy phong thư ra từ trong l*иg ngực: “Đây là đại nhân nhờ tiểu nhân chuyển cho thái gia.”

Người Tần gia thấy hơi xấu hổ, bọn họ không biết chữ, cũng may trưởng thôn đi cùng cũng biết, đợi lát nữa đọc cho bọn họ nghe cũng được.

Sau đó nam tử kia sai người dọn lễ đầu năm vào nhà, hắn tự mình cầm hai chiếc hộp gỗ đến, lên giọng nói to: “Đây là nhân sâm và tổ yến mà thánh thượng ban cho Tần đại nhân, ngài ấy nhờ tiểu nhân đưa về cho mọi người.”

Người Tần gia vô cùng kinh ngạc. Tần nhị thẩm và Tần tam thẩm theo bản năng nhìn về phía người đàn ông của mình.

Nhân sâm và tổ yến quý thế nào, trước kia bọn họ chỉ được nghe người khác truyền miệng, còn chưa kể đây còn là do thiên tử ban tặng.

Điều này, điều này có vinh quang lớn thế nào chứ.

Tần lão thái nhận lấy chiếc hộp, đến cái hoa văn bên trên cũng càng nhìn càng thích.

Chờ toàn bộ chiếc xe bò đưa lễ năm mới được dọn hết vào nhà, nam tử lại cởi xuống túi tiền ở bên hông: “Ở đây có hai mươi lượng bạc, đại nhân dặn dò đều ở chỗ này."

Hắn đưa tiền cho Tần gia gia, sau đó hắn nhìn đến Tần Lâm ở phía sau, dò hỏi nhi tử của Tần Lâm như thế nào.

Bên cạnh chân của Tần Lâm có một đứa trẻ nhỏ. Vừa sợ hãi lại vừa tò mò nhìn Nam tử.

Tần Lâm sờ đầu đứa trẻ, cười nói: "Đã tốt hơn rồi."

Nam tử đáp: "vậy thì được rồi!"

Hắn muốn từ biệt để đi ngay, nhưng lại bị cả nhà Tần gia giữ lại ăn một bữa cơm trưa.

Tần Thái lão còn đặc biệt thịt một con gà, một con vịt, còn bắt nhi tử của mình tự đi lấy rượu. Toàn bộ công việc nấu nướng đều do các nàng dâu Tần nhị thẩm và Tần tiểu thẩm chuẩn bị.

Trình thị và tức phụ cùng con của Tần Lâm muốn vào trợ giúp, nhưng lại bị mọi người khuyên ra ngoài.

Hôm nay Tần Trạch mới đưa lễ đầu năm về, sao mọi người có thể không biết xấu hổ mà bắt mẫu thân và đệ muội người ta làm việc.

Trên bàn ăn, người của Tần gia không nhịn được mà nhìn về phía nam tử, dò hỏi tình hình gần đây của Tần Trạch.

"Mậu huynh đệ, đại ca và cháu của ta dạo này có tốt không?" Tần Lâm tò mò hỏi.

Những người khác của Tần gia cũng dựng lỗ tai lên.

Lời nói trước khi A Mậu rời đi lần trước làm cho lòng bọn họ nổi lên một gợn sóng. Sau đó, Tần Lâm đưa nhi tử lên huyện thành xem bệnh, trùng hợp gặp vị đại phu trên công đường đã từng đi qua kinh thành khi còn trẻ.

Tần Lâm thuận thế hỏi nhiều thêm hai câu, hắn cũng tương đối thông minh, chỉ hỏi dáng vẻ kinh đô thế nào, hắn muốn vào làm ăn.

Đại phu ngồi công đường hỏi hắn có người thân ở kinh thành không? Tần Lâm lắc đầu, lại hỏi Tần Lâm có bạn bè gì không. Tần Lâm lại lắc đầu.

Đại phu ngồi công đường trách hắn suy nghĩ kì lạ, nói hắn một lúc lâu.

Cuối cùng Tần Lâm không nhịn được hỏi, hỏi nếu làm quan thì sao?

Đại nhân ngồi công đường đã sống vài chục năm làm sao không biết hắn có ý gì. Tuy nhiên cũng không vạch trần, chỉ nói là sau lưng không có người thì việc làm quan khó đi.

Thật ra yên tĩnh mà suy nghĩ kĩ lại, một mình lẻ loi đi kinh thành làm sao dễ dàng được. Huống chi trong kinh thành còn nhiều quý nhân như vậy.

Sau khi oán giận không còn, Tần Lâm lại thấy lo lắng cho đại ca mình, nhưng hai huynh đệ cách xa nhau, muốn giúp cũng chẳng giúp gì được.

A Mậu uống một ngụm rượu vào miệng, cười nhạt nói: “Đương nhiên là tốt.”

“Lời này không phải là ta lừa mọi người đâu, Tần đại nhân mấy năm nay ở kinh thành vẫn là, vẫn là…” A Mậu trầm tư trong chốc lát mới nói tiếp: “Ít nhất dưới tình huống như vậy của Tần đại nhân, ngoài ba mươi tuổi có thể nhận chức quan tứ phẩm trong kinh, tại hạ cũng hiếm thấy, vô cùng nể phục.”

“Tuy nhiên.” Hắn chuyển đề tài: “Chỉ là những gian khổ sau lưng, chắc chỉ có mình Tần đại nhân mới biết được.”

A Mậu lại buồn buồn uống một chén rượu, mượn rượu để nói với Tần Lâm: “Tần tiểu huynh đệ, không phải A Mậu ta thiên vị, không phải mấy năm nay Tần đại nhân mặc kệ mọi người.”

“Không nói dối gì mọi người, Tần đại nhân đến giờ vẫn còn phải thuê nhà để ở, cái nhà kia vừa cũ vừa nát, còn không lớn bằng nhà nông của mọi người. Trong nhà chỉ có mỗi một xa phu và một bà tử.”

“Nhìn những quan viên khác mà xem, có mấy người chức vụ còn không cao bằng Tần đại nhân, sân nhà lại xa hoa tráng lệ, người hầu thành đàn.”

“Tần đại nhân, người này quá chính trực.” A Mậu lắc lắc đầu, lại buồn bã uống một hớp rượu.

Trên bàn cơm hơi yên tĩnh, một lúc lâu sau Tần tiểu thúc mới cứng nhắc chuyển đề tài: “Mậu huynh đệ quen biết A Trạch nhà ta như thế nào?”

Dứt lời, Tần tiểu thúc lại cảm thấy đề tài này không được thích hợp lắm.

Một người là quan viên, một người là đưa đồ tặng. Nghĩ qua chắc cũng chỉ là quan hệ thuê mướn.

A Mậu ngượng ngùng: “Lúc trước ta gặp qua chút chuyện, cũng nhờ mấy lời nói của Tần đại nhân.”

Đối với người bình thường mà nói, một khi xảy ra chuyện với quan phủ, hơn một nửa là chuyện không xong, đã thế còn hết cách giải quyết.

Khi đó A Mậu gấp lắm rồi, chạy vội trên đường phố, không cẩn thận đυ.ng vào xe ngựa của Tần phủ. Sự việc sau đó xảy ra ngoài sự tưởng tượng của hắn.

Sau khi sự việc lần đó được giải quyết xong, A Mậu vẫn luôn nhớ đến ân tình của Tần Trạch.

Mọi người Tần gia nhìn nhau, bọn họ không tưởng tượng được ra Tần Trạch lại là người tốt bụng.

Dường như A Mậu đã biết được suy nghĩ của bọn họ: “Bình thường Tần đại nhân rất ít khi nói cười, sắc mặt nghiêm túc.”

Người Tần gia nghĩ nghĩ, cái này ngược lại có chút giống Tần Trạch trong tưởng tượng của bọn họ.

A Mậu nói: “Nhưng mà tâm hắn tốt, có người nhìn bề ngoài tốt nhưng lòng dạ đen tối. Cho nên không thể nhìn mặt mà bắt hình dong…” Hắn bĩu môi, không đồng tình.

Sau khi ăn xong, A Mậu lại dẫn người rời đi. Hắn còn muốn đến Trịnh gia một chuyến.

Trưởng thôn nhận lấy thư mà Tần lão thái đưa cho, suy xét đến việc người Tần gia không giỏi văn vẻ, thư Tần Trạch viết rất thẳng thắn.

Đầu tiên là hắn hỏi thăm sức khoẻ của gia gia và nãi nãi. Sau đó là Trình thị, chú thím Nhị phòng và Tam phòng.

Tần nhị thẩm thụ sủng nhược kinh: “A Trạch vẫn còn nhớ đến chúng ta ư?”

Tần nhị thúc nói: “Đều là người một nhà.”

Phần hỏi thăm rất dài, thậm chị còn nhắc đến cả đám cháu nam cháu nữ trong nhà, còn nói tặng đồ.

Cuối cùng, Tần Trạch mới nói một câu về mình và nhi tử, chỉ nói rất khoẻ, mong người nhà yên tâm.

Tần lão đầu hút một điếu thuốc lá sợi, trong lòng có chút hụt hẫng.

Tần lão thái yên lặng đứng dậy, đến một đống lễ năm mới, sai đám tiểu bối lẫy lễ vật ra.

Tức phụ của Tần Lâm đang an ủi nữ nhi, không nghĩ đến bà mẫu đưa qua một cái túi giấy, Trình thị cười nói: “A Trạch cho đứa bé, ngươi gả cho A Lâm thì chính là người Tần gia chúng ta.”

Tần Lâm cũng nói với tức phụ của mình: “Cầm đi.”

Sau Tết Nguyên Tiêu, nhi tử nhà Trịnh gia tự mình đến Tần gia, nói là số người làm ăn buôn bán không đủ, muốn nhờ thông gia giúp đỡ một chút.

Làm sao mà người Tần gia không hiểu, nhờ giúp đỡ là giả, đây là người Trịnh gia tìm việc giúp bọn hắn.

Làm ăn từ việc nhà nông không nhanh bằng đi theo người ta buôn bán.

Bọn họ chẳng có gì giá trị đáng để làm vậy, chắc chắn là Trịnh gia nể mặt A Trạch. Mọi người lại cảm ơn, ước hẹn thời gian xong rồi đi trước.

Tần lão thái nhịn đau, mang hết vải bông cất từ trước ra. Nữ quyến Tần gia làm mấy bộ đồ mới suốt đêm.

Buổi tối, Tần nhị thẩm nói với trượng phu của mình: “Trước kia là ta hiểu lầm A Trạch. Sau này ta sẽ đối xử tốt với đại tẩu và A Lâm tốt một chút.”

Tần nhị thúc bất đắc dĩ: “Cái này còn cần ngươi nói nữa à.”

Hai mẹ con ở bên cạnh xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Người Tần gia có đường đi mới, Trịnh lão gia làm chuyện tốt, nhân tiện viết thư cho cháu ngoại, đề cập đến chuyện này.

Khụ, làm chuyện tốt với nhà con rể, vẫn muốn lưu danh.

Sau đó, Trịnh lão gia nhận được vài quyển sách đều có chú giải của Tần Trạch. Cùng một cây nhân sâm núi già và một ít cao da lừa.

Người Trịnh gia vô cùng vui vẻ, hết khen lại khen, hết nịnh lại nịnh Trịnh lão gia, nói ông tính toán quá chu đáo.

Tình hình ở quê nhà bên kia đang dần tốt lên, Tần Trạch cũng yên tâm hơn chút.

Mùa xuân đi qua, thời tiết ấm lên, chân Thập hoàng tử có thể chậm rãi đi lại, nhưng vẫn không thể chạy nhanh.

Mỗi lần hắn đi đều chậm chạp làm người khác sốt ruột.

Gần đây tâm tư của Hoàng hậu đặt vào việc chỉnh những phi tần mới, không làm khó dễ Thập hoàng tử. Ừm, Thập hoàng tử không bị phạt cũng là có nguyên nhân.

Đông điện.

Tần Trạch lạnh lùng nói: “Lục hoàng tử, Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử. Vì sao chữ viết của các ngươi chẳng những không có tiến bộ, ngược lại còn càng ngày càng qua loa.”

Cửu hoàng tử nhẹ giọng: “Phu… Phu tử. ”

Hắn muốn viện cớ, nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén của Tần Trạch, Cửu hoàng tử đành phải nuốt lại tất cả lời lý lẽ.

Sau khi tan học, Tần Trạch cố ý giữ bốn người lại, đốc thúc bọn họ luyện thêm.

Lục hoàng tử chuyển động tròng mắt: “Phu tử, học sinh đi về luyện được không ạ?”

Tần Trạch không nói gì.

Lục hoàng tử lén lút liếc mắt ra hiệu với những người khác, Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử cũng nói theo: “Phu tử, nơi này ảnh hưởng đến việc luyện tập của chúng ta, luyện chữ cần phải tĩnh tâm.”

Tần Trạch nhăn mày lại.

Trong lòng các hoàng tử cũng trùng xuống theo.

Tần Trạch nói: “Không nói đến Lục hoàng tử, chữ viết của ba người Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử tuy có hình nhưng lại không có thần.”

Bát hoàng tử ngơ ngác: “Cái đấy, là có ý gì?”

Lục hoàng tử cười nhạt: “Ý của phu tử là chữ viết của các ngươi không có khí lực.”

“Cho một đám các ngươi luyện quyền cước, cưỡi ngựa bắn cung nhiều, các ngươi càng lười nhác.”

Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử méo mặt, lúc này Thập hoàng tử ngoan ngoãn hỏi: “Xin hỏi phu tử, có cách nào để luyện tập tốt hơn không?”

Tần Trạch: “Mỗi ngày đều luyện chữ trên trường, sau khi thành thói quen, hãy tập thêm với thứ gì đó trên tay, tăng dần cường độ. Nếu rảnh rỗi, cũng có thể tập ném mạnh. Cổ tay cần có lực.”

Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử lặng lẽ kêu to trong lòng.

Thập hoàng tử thì dường như đang suy tư gì đó.

Hắn bị bệnh ở chân cho nên không thể trông cậy vào kĩ năng chân, nhưng trên tay thì sao?

Bởi vì Tần phu tử chỉ trích chữ viết của bọn họ nên Thập hoàng tử quang minh chính đại luyện lực tay.

Bát hoàng tử và Cửu hoàng tử luôn tìm cơ hội để lười nhác, còn Thập hoàng tử thì nghiêm túc tập luyện.

Bát hoàng tử, Cửu hoàng tử và những hoàng tử khác đều oán giận: Tiểu Thập thật sự quá ngốc, phu tử nói gì hắn cũng ngoan ngoãn làm theo.

Lục hoàng tử cũng rất cạn lời, tuy nhiên Tiểu Thập ngốc thì có ngốc nhưng thật ra lại rất nghe lời hắn, vậy cũng tốt.

Ngoài các hoàng tử ra, Tần Trạch cũng đặt ra yêu cầu như vậy với Tần Thu. Hắn thậm chí còn cố ý tìm một vị võ sư cho Tần Thu.

Vị võ sư này là người của phủ Vĩnh Gia Hầu, thân thủ lợi hại, Vĩnh Gia Hầu cũng không cần quà nhập học của Tần Trạch. Có rảnh thì chỉ điểm cho con của hắn một chút là được.

Tần Trạch thấy tình cảnh của mình thì ngượng ngùng, nên sau khi cân nhắc đã đồng ý. Nói là chỉ điểm nhi tử của Vĩnh Gia Hầu, nhưng tiểu thế tử đến Tần phủ để học tập cùng với Tần Thu.

Những người khác ở kinh thành cũng nhìn ra có chút mánh khoé, hoá ra Tần đại nhân không mừng lễ đen, nhưng cũng không phải loại hồ đồ, ngang bướng.

Lấy vật đổi vật, bọn họ cũng làm được.

Nhưng rất nhanh bọn họ đã vấp phải trở ngại, Tần Trạch lại trở thành cục đá thối kia.

Người vấp phải trắc trở vừa bực mình vừa xấu hổ. Sao chứ, chẳng lẽ thể diện của bọn họ không bằng Vĩnh Gia Hầu sao.

Nhưng cũng có người nhìn ra được một loại khả năng, bản thân Tần Trạch vẫn không màng danh lợi, sở dĩ hắn đồng ý dạy dỗ cho thế tử của phủ Vĩnh Gia Hầu là vì con của hắn.

Hiện tại thầy dạy võ của Tần Thu đã được quyết định, Tần Trạch không cần thêm nữa.

Những người vấp phải trắc trở: …

Tuy vô lý nhưng lại rất có đạo lý.

Bọn họ muốn mắng vài câu thô tục!

Tất nhiên Phụng Nguyên Đế cũng nghe nói đến chuyện này, hết sức vui mừng: “Tần ái khanh vẫn không giống người thường như vậy.”

Đại nội thị phụ hoạ theo sau.