Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 5: Hoàng Tử Phản Diện Bị Tra Tấn (5)

Cung vua.

Phụng Nguyên Đế nhìn một đám nhi tử trước mặt, còn có Tần Trạch mặt lạnh nghiêm túc, đã thấy đau đầu.

Đại nội thị nói với hắn đại khái sự việc, Phụng Nguyên ho khan một tiếng: “Chuyện này là sao đây?”

Trong lòng Lục hoàng tử suy tư, cuối cùng cắn răng mở miệng: “Phụ hoàng, là nhi thần sai, nhi thần đề nghị các huynh đệ cùng chơi đùa, không biết vì sao Tiểu Thập lại rơi vào trong hồ nước.”

Những hoàng tử khác hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, đồng ý với cách nói của Lục hoàng tử.

Tần Trạch quét mắt qua Thái tử, hỏi hệ thống: “Thái tử là nam chính à?”

Tần Trạch và hệ thống liên kết bằng linh hồn cho nên có thể giao lưu trong đầu.

Hệ thống ngập ngừng một lát mới nói: “Xuất thân của Thập hoàng tử không tốt.”

Tần Trạch nhíu mày.

Mẫu thân của Thập hoàng tử phản chủ, cho nên Hoàng hậu lấy mạng của nàng cũng coi như trả giá rồi.

Có mấy vị hoàng tử cũng hùa theo Lục hoàng tử. Phụng Nguyên Đế nhìn thoáng qua Thập hoàng tử, không kiên nhẫn hỏi: “Tiểu Thập, các hoàng huynh của con nói có đúng không?”

Lục hoàng tử lén lút lườm Thập hoàng tử một cái, Thập hoàng tử ©υиɠ kính nói: “Các hoàng huynh đều nói thật, là nhi thần không cẩn thận rơi xuống nước.”

Vừa dứt lời, bầu không khí trong điện đều giãn ra.

Thấy Thập hoàng tử thức thời, mọi người đều rất hài lòng.

Phụng Nguyên Đế cười nói: “Nếu là hiểu lầm…”

Tần Trạch tiến lên hành lễ với Phụng Nguyên Đế, nghiêm mặt nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần có điều muốn nói.”

Phụng Nguyên Đế đang cười cũng dừng lại, trong lòng những người khác cũng bắt đầu lo lắng, vừa rồi quá đắc ý nên đã quên mất Tần phu tử vẫn còn ở đây.

Việc này nếu đổi là bất cứ ai khác, bọn họ đều không sai, nhưng Tần Trạch lại có tiếng là người ngay thẳng.

Phụng Nguyên Đế còn muốn tranh thủ một chút: “Tần Ái khanh có chuyện gì muốn nói?”

Tần Trạch lại thi lễ: “Tạ hoàng thượng, thần xin được nói luôn.”

Không, ý của ông là, Tần Trạch có chuyện gì thì để lát nữa hãy nói.

Tần Trạch xoay người, nhìn thẳng vào Lục hoàng tử: “Xin hỏi Lục hoàng tử, có thật là Thập hoàng tử tự rơi xuống nước không?”

Ánh mắt Lục hoàng tử mơ màng, không dám đối diện với Tần Trạch. Hắn nói lắp: “Cái này… Những người khác đều nói như vậy.”

Những hoàng tử xung quanh rất tức giận, được lắm lão lục, đây là muốn kéo bọn họ xuống nước.

Nhị hoàng tử mở miệng: “Phụ hoàng, nhi thần đứng cách xa ở đằng trước, thật ra cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì.”

“Nhi thần ngu dốt, mong phụ hoàng thứ tội.”

Thấy thế, Tứ hoàng tử cũng giải thích theo, ý là lý do cũng giống như Nhị hoàng tử.

Những hoàng tử còn lại chậm một bước, tiến không được mà lùi cũng không xong.

Phụng Nguyên Đế nhìn thoáng qua Thái tử, trong lòng Thái tử cười khổ, nói với Tần Trạch: “Phu tử, việc này.”

Tần Trạch xin lỗi gật đầu: “Xin thái tử tha thứ, nhưng lúc này thần có chuyện quan trọng muốn hỏi Lục điện hạ.”

Một câu chặn lại Thái tử.

Lục hoàng tử bị Tần Trạch ép sát từng bước, hắn cũng bực: “Là bổn điện đá Tiểu Thập xuống nước, rồi sao?”

Phụ hoàng đã nói là không thích Tiểu Thập, hắn cứ coi thường người đấy thì sao?

Lục hoàng tử bất chấp tất cả: “Tại sao Tần phu tử cứ phải như thế, cuối cùng Tiểu Thập cũng có làm sao đâu, cùng lắm thì lúc trở về bổn điện lại đưa thêm vài thứ để bồi tội là được.”

“Nói cho cùng, đây cũng là việc nhà của hoàng gia, Tần phu tử dạy học là không sai, nhưng nhúng tay vào việc này có phải là hơi quá phận hay không?”

“Tần phu tử có còn nhỡ rõ bổn phận của mình không?”

Giữa Lục hoàng tử và Tần phu tử có nợ cũ, bình thường bị Tần Trạch đè ép, lúc này không quan tâm gì nữa mà bùng nổ.

Mọi người nghe xong giữa hai mày giật giật. Phụng Nguyên Đế lúc này cũng chưa dám nhìn sắc mặt Tần Trạch, tự dưng lại thấy hơi sợ.

Thật ra, sắc mặt Tần Trạch thật sự không lệch đi đâu được, mặt lạnh như sương, mắt sắc như dao.

“Xin hỏi Lục hoàng tử nói xong chưa?”

Lục hoàng tử nói xong thì hơi do dự, cố gồng lên nói: “Tạm thời đã nói xong.”

Tần Trạch: “Nếu Lục hoàng tử đã nói xong, vậy tiếp theo đến lượt thần nói.” Tần Trạch hành lễ với Phụng Nguyên Đế, nói năng có khí phách: “Đương nhiên thần nhớ rõ bổn phận của mình.”

“Thần là người hầu dạy học sĩ, giảng kinh sử cho Hoàng đế, lại là hoàng tử sư, dạy học cho các hoàng tử.”

“Làm thầy, giảng đạo, thụ nghiệp, giải thích nghi hoặc.”

Tần Trạch nghiêng người nhìn thẳng vào Lục hoàng tử: “Cuộc đời này của thần, tự thấy rằng không thẹn với trời, không hổ với đất, là một đấng quân tử, không tham lam, không tranh đấu, không ghen tị, không lười biếng, là một thầy giáo dạy người bằng hành động gương mẫu. Làm thầy, một người đọc nhiều sách, lúc nào cũng lấy kiến thức của mình ra để trao tặng, để truyền đạt.”

“Dù cho làm người hầu dạy hay làm thầy dạy, ta đều xứng đáng với lương tâm của mình.”

Lục hoàng tử khó chịu quay mặt đi, hắn, hắn cũng không có ý đó.

Lúc trước Lục hoàng tử đã phái người điều tra qua Tần Trạch, muốn nắm được nhược điểm của người này, kết quả tra ra Tần Trạch lại nằm ngoài dự đoán của hắn.

Đối với cách làm người của Tần Trạch, Lục hoàng tử vẫn chịu phục. Chỉ là tính tình kia quá thối.

Phụng Nguyên Đế định nói hai câu, để cho qua chuyện này.

Tần Trạch lại nói: “Thiên gia chưa bao giờ có chuyện nhà, chút thay đổi nho nhỏ của thiên gia là ảnh hưởng đến toàn bộ vương triều. Không thể không nhắc đến.”

Tần Trạch bỗng quát to: “Rõ ràng là Thập hoàng tử bị Lục hoàng tử sai hạ nhân đạp vào trong hồ nước. Trước tiên đánh bị thương người khác đã là lòng dạ độc ác. Sau còn phủ nhận, biết sai nhưng không sửa. Thậm chí còn lôi kéo người khác lấp liếʍ thay mình. Thân là hoàng tử của một vương triều, là nhi tử của đương kim hoàng thương, ngươi vốn nên lòng mang thiên hạ, thương hại bá tánh. Nhưng dường như ngươi đã không làm được điều đó.”

“Dạy mà không nghiêm khắc là thầy lười biếng, Lục hoàng tử có sai, thầy dạy cũng sai.” Tần Trạch vén một bên vạt áo, quỳ xuống dưới chân Phụng Nguyên Đế: “Thần có tội, xin hoàng thượng xử phạt.”

Sự việc biến hóa quá nhanh, không nói gì đến những người khác, đương sự là Lục hoàng tử cũng bị choáng váng.

Hắn cảm thấy không biết Tần Trạch có tật xấu gì hay không? Không phải đối phương muốn dạy dỗ hắn sao, vì sao còn nhận tội.

Phụng Nguyên Đế hòa giải: “Ái khanh, việc này không liên quan gì đến ngươi.”

Tần Trạch: “Không phải thế. Thần dạy các hoàng tử học một ngày, các hoàng tử gọi thần một tiếng Phu tử, thần phải gánh một phần trách nhiệm. Nếu một ngày nào đó, thần không có khả năng làm việc gì nữa, lúc ấy tự nhiên sẽ không xen vào việc của người khác.”

“Nhưng bây giờ, thần ở vị trí này, nhận chức này thì phải gánh trách nhiệm. Vua lấy chân thành đối với thần, thần có chết ngàn lần cũng không chối từ.”

Một loạt lời nói dõng dạc, hùng hồn, nói đến mức trong lòng Phụng Nguyên Đế hơi chua xót, thật ra trong lòng hắn cũng hiểu, thật ra hắn chẳng có tài cán gì ấy, Phụng Nguyên Đế cho mình địa vị cũng là vì gìn giữ những gì đã có. Ngày thường đối xử với các quan viên khác cũng khá tốt.

Tần Trạch không giống với đại đa số quan viên còn lại.

Thật ra Phụng Nguyên Đế có chút kính trọng hắn, cảm thấy Tần Trạch giống như đã năm, sáu mươi tuổi. Nhưng mà đối phương cùng lắm mới ngoài ba mươi, còn nhỏ hơn cả ông.

Tần Trạch cố chấp nhận tội, Phụng Nguyên Đế không lay chuyển được hắn, sai đánh hắn mười gậy. Nhưng mà Phụng Nguyên Đế liếc mắt qua đại nội thị một cái.

Đại nội thị hiểu ngày, đây là bắt thuộc hạ nương tay, để bị thương ngoài da là được.

Vị Phu tử Tần Trạch này còn bị xử lý, thì đương nhiên đầu sỏ gây tội là Lục hoàng tử cũng không thoát được.

Nhưng ngoài ý muốn là, ngay lúc Phụng Nguyên Đế định đưa ra hình phạt đánh Lục hoàng tử hai mươi gậy to, vậy mà đối phương lại không gây gổ.

Những hoàng tử khác bị bắt chép phạt một lần luận ngữ, sau khi quát to thêm vài câu thì cho bọn họ lui xuống.

Phụng Nguyên Đế nhìn một mình Thập hoàng tử còn ở lại, tâm trạng hơi phức tạp. Vừa muốn nói gì đó, nội thị lại thông báo: “Tần đại nhân cầu kiến.”

Phụng Nguyên Đế hỏi: “Tần đại nhân đã bôi thuốc chưa?”

Nội thị sửng sốt: “Vẫn… Vẫn chưa.”

Phụng Nguyên Đế trách mắng: “Còn không đi nhanh đi.” Dứt lời, Phụng Nguyên Đế sửa miệng: “Gọi Tần đại nhân vào đây trước đã.”

Sắc mặt Tần Trạch tái nhợt hành lễ.

Phụng Nguyên Đế sai nội thị mang ra một cái ghế, tuy nhiên Tần Trạch vẫn uyển chuyển từ chối.

“Hoàng thượng, thần có việc bẩm báo.”

Thập hoàng tử cẩn thận nhìn hắn một cái, trực giác cho biết điều hắn sắp nói có liên quan đến mình.

“Sau khi Thập hoàng tử rơi xuống nước, thần đưa về thiên điện tắm rửa sạch sẽ, ngoài ý muốn phát hiện trên người Thập hoàng tử có nhiều vết thương.”

Tần Trạch nhíu mày: “Có vài vết thương là do bấu véo, có vài vết là do đồ vật đập vào gây ra, thậm chí còn có vết bỏng và vết kim châm.”

Trong lòng Phụng Nguyên Đế sửng sốt, đột nhiên nhìn về phía Thập hoàng tử nho nhỏ đang cúi đầu.

Trong điện cực kỳ yên tĩnh thật lâu sau, Phụng Nguyên Đế thở dài: “Tiểu Thập thật sự quá gầy yếu.”

Tần Trạch chắp tay: “Lời đồn đại trong cung rất nhiều, thần có nghe qua vài lần.”

Sắc mặt Phụng Nguyên Đế hơi vi diệu. Dù gì cũng không được vui vẻ gì cho cam.

Tần Trạch nói: “Phản bội chủ là có tội, lấy tính mạng để trừng phạt, ân oán đó coi như xong. Nhưng đứa trẻ có tội gì?” Dừng một chút, Tần Trạch nói nhẹ nhàng hơn: “Là một đại trượng phu, khi làm việc phải dứt khoát, gọn gàng, tại sao lại cứ muốn thái thịt bằng con dao cùn.”

Nửa câu trước còn tốt, sau khi nghe nửa câu sau, mặt già của Phụng Nguyên Đế đỏ lên. Ông, ông không có.

Tần Trạch không thèm để ý đến vẻ mặt của Phụng Nguyên Đế, chuyển chủ đề: “Tuy hôm nay thần tức giận việc Lục hoàng tử ầm ĩ, nhưng nếu không có Lục hoàng tử làm bậy, chưa chắc thần đã phát hiện được vết thương trên người Thập hoàng tử, dùng cái nhỏ để thấy cái lớn, mới hoảng sợ biết tình cảnh của Thập hoàng tử lại khó khăn như vậy.”

“Không giấu gì hoàng thượng, thần có một đứa con trai, bây giờ đã năm tuổi, khi sinh ra vốn đã yếu ớt, trong nhà thần nghèo khó, chỉ lấy thịt vụn canh trứng cho ăn, nhưng nhìn qua còn đẫy đà hơn Thập hoàng tử một chút.”

Tần Trạch nói lời thấm thía: “Hoàng thượng, trời cao có đức hiếu sinh, huống hồ trên người Thập hoàng tử còn chảy dòng máu của ngài nữa.”

Sau một lúc lâu Phụng Nguyên Đế mới nhẹ nói: “Ý của ái khanh, trẫm… Biết rồi.”

Lúc này Tần Trạch mới lui ra, trước khi rời đi còn nói ngày mai sẽ vào cung đúng giờ, sẽ không chậm trễ việc dạy học.

Phụng Nguyên Đế thầm nghĩ: Ngươi nghỉ mấy ngày cũng được.

Trong điện không có người khác, Phụng Nguyên Đế sai nội thị mang thuốc trị thương đến, đi đến thiên điện bôi thuốc cho Thập hoàng tử.

Phụng Nguyên Đế nghe thuộc hạ trả lời lại, xác nhận trên người Thập hoàng tử có thương tích, Phụng Nguyên Đế nhíu chặt mày, lộ vẻ tức giận.

“Nhiều năm như vậy, nàng ấy vẫn không bỏ xuống được.”

Đại nội thị cúi đầu.

Khi Thập hoàng tử trở lại cung điện, tiểu thái giám chỉ nghe được là Thập hoàng tử bị rơi xuống nước, bây giờ thấy Thập hoàng tử thay một bộ quần áo mới trở về, không nhịn được nói: “Vậy mà điện hạ trong họa lại có phúc à.”

Thập hoàng tử không để ý đến hắn ta.

Tiểu thái giám nổi giận: “Điện hạ chờ đã, tiểu nhân đỡ ngài.”

Ngoài miệng thì hắn nói lời cung kính, nhưng lại đâm sầm vào, Thập hoàng tử không tránh kịp, ngã một cái mạnh, đầu óc gần như hôn mê.

Tiểu thái giám khoa trương nói: “Ui da, điện hạ, ngài cẩn thận một chút, không sao chứ?”

Hắn hung dữ túm lấy cánh tay của Thập hoàng tử, mạnh mẽ túm người lên.

Thập hoàng tử thuận theo.

Tiểu thái giám lén lút liếc mắt với lão thái giám đứng cách đó không xa.

Đến buổi tối, tiểu thái giám lại mang cơm thiu đi vào: “Thập điện hạ, ngài đói bụng rồi, dùng bữa tối đi.”

“Thập điện hạ.” Hắn ta nhấn mạnh giọng điệu.

Thập hoàng tử đi ra từ trong căn phòng tối om. Thân mình nho nhỏ bị chia cắt trong ánh sáng mờ ảo của ánh nến, hắn cụp mắt, che đi mái tóc rối mù.

Tiểu thái giám không phát hiện ra sự bất thường, lặp lại lần nữa:

“Thập điện hạ, khó lắm tiểu nhân mới đưa cơm canh đến cho ngài, nhanh ăn đi.”

Trước kia còn dám phản kháng, hôm nay bị hoàng tử khác dạy dỗ, xem ngươi còn dám phản kháng hay không.

Thập hoàng tử ngồi xuống, quanh chóp mũi là mùi vị buồn nôn, hắn vừa mới cầm lấy chiếc đũa, bên ngoài đã có một đám người tiến vào.

Đại nội thị bước vào nhà, ánh đèn sáng rọi cả căn phòng, đương nhiên cũng nhìn thấy được cơm thiu trước mặt Thập hoàng tử.

Đại nội thị bị chọc tức, cười nói:

“Giỏi thật, một lũ làm phản, dám cho đường đường một hoàng tử ăn cơm thiu. Người đâu, mau bắt mấy tên điêu nô này đi.”

Thập hoàng tử cúi đầu, dường như sợ hãi.

Đại nội thị tức giận không nhẹ, cũng muốn trút giận cho Thập hoàng tử. Ra lệnh cho người trói lão thái giám và tiểu thái giám lại đánh chết ngoài viện.

Tiếng thét chói tai và gậy đánh vào da thịt nặng nề truyền đến, Thập hoàng tử chạy vào phía trong nhà.

Đại nội thị còn tưởng hắn bị dọa sợ, quát chói tai: “Ồn ào quá, lấy giẻ lau nhét vào miệng chúng.”

Lão thái giám và tiểu thái giám đau đến mức nổi gân xanh. Ánh mắt tiểu thái giám còn tốt, vô tình liếc một cái, đúng lúc đối diện cửa sổ phòng Thập hoàng tử.

Đối phương đang lạnh lùng nhìn hắn ta, không có cảm xúc. Hắn ta bị dọa run lập cập. Nhưng rất nhanh hắn ta đã không còn rảnh để nghĩ đến chuyện khác.

Đến tận khi rạng sáng, hai người mới tắt thở, quần áo, da thịt đều trộn lẫn thành một đống, máu tươi chảy ướt sũng mặt đất.

Chân trời hửng sáng, đại nội thị đưa Thập hoàng tử đến cung điện mới.

Vốn là đêm qua nên đi rồi, nhưng Thập hoàng tử ngủ mất, đại nội thị phải đợi hơn nửa đêm.

Tất cả mọi thứ trong sân đã được xử lý, không nhìn ra cái gì. Thập hoàng tử nhìn thoáng qua nơi dính máu đêm qua, lại ngẩng đầu nhìn mây trắng phía chân trời, khóe miệng nhếch lên một độ cong nho nhỏ.

Đại nội thị còn nói: “Thập điện hạ yên tâm, lão nô đã đánh tiếng với người hầu hạ ở cung điện mới rồi, sẽ không có người nào dám bất kính với ngài nữa.”

“Tất cả mọi thứ, phủ Nội Vụ cũng sẽ cho người đưa qua.”

“Đêm qua ngài không ngủ ngon, cần phải đến Đông Điện xin nghỉ nửa ngày.”

Cuối cùng Thập hoàng tử cũng có phản ứng, hắn nhẹ giọng nói: “Không cần, Hiện tại tất cả mọi thứ đều tốt quá, rất giống như đang nằm mơ vậy. Ngược lại đến Đông Điện đọc sách làm cho ta có hai phần cảm giác chân thật hơn.”

Đại nội thị yên lặng.