Ngự hoa viên, Thục phi đang ngồi ngắm hoa, hai phi tử có cấp bậc thấp hơn tiến lên hành lễ: “Tần thϊếp bái kiến Thục phi nương nương.”
Thục phi cũng không cả nâng mí mắt: “Đứng lên đi.”
Hai phi tử lấy lòng nói: “Ánh mắt nương nương tốt quá, hoa mẫu đơn này là chủng loại mới được thêm vào, lá cây xanh rất uyển chuyển và duyên dáng, rất xứng với nương nương.”
Thục phi cười một tiếng, không rõ có ý gì: “Lời này của muội muội sai rồi, bổn cung có sao nói vậy, lá cây có duyên dáng cũng không giống ta.”
Nụ cười trên mặt hai phi tử cứng lại, không biết nói tiếp như thế nào. Lúc này, cách đó không xa lại có một người khác đi đến, xem ra cũng là một phi tần có địa vị cao, nhưng không biết là vị nào?
Đối phương đi lại gần hơn chút, sắc mặt hai phi tử khẽ thay đổi: “Là Hoàng hậu nương nương.”
Thục phi đỡ cây trâm hình đuôi phượng làm bằng vàng đính ngọc trai ở trên đầu, sau đó nắm lấy tay đại cung nữ rồi chậm rãi đi qua.
“Thỉnh an tỷ tỷ.” Thục phi ngoài miệng thì khách khí nhưng lại chưa cúi đầu hành lễ.
Hoàng Hậu lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, Thục phi cười khanh khách nhìn lại. Cung nhân bên cạnh Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Thục phi một cái, chỉ cảm thấy đối phương ngu xuẩn.
Tình cảm của đế hậu không tốt thì sao chứ, chỗ dựa lớn nhất của Hoàng Hậu là Thái tử. Ngày nào đó Thái tử kế vị, Hoàng hậu chính là Thái hậu, đến lúc ấy một Thục phi nho nhỏ, muốn giải quyết thế nào thì giải quyết thế ấy.
Buồn cười là Thục phi không nhìn ra, còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Hoàng hậu khinh thường không thèm so đo cùng nàng ta. Trong lòng nàng, Thục phi chẳng qua chỉ nhảy nhót được mấy ngày mà thôi.
Cho đến khi đoàn người Hoàng hậu rời đi, Thục phi bĩu môi: “Tâm trạng tốt cũng chẳng còn nữa rồi.”
Hai vị phi tần thấp hơn: …
Bọn họ tự giác hạ thấp cảm giác tồn tại, nhưng Thục phi lại lơ đãng nhìn qua các nàng: “Được rồi, lui đi, nhìn là thấy chướng mắt.”
Hai phi tần vội đi mà không dừng lại.
Thục phi mất đi hứng thú, đi loanh quanh rồi hồi cung. Thật ra đại cung nữ bên người nàng định nói rồi lại thôi.
Chờ đến khi về điện, không có người ngoài, Thục phi mới lười nhác nói: “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Nương nương, nô tỳ lớn mật nói một câu, thật ra nương nương không cần thiết…” Nàng ấp úng.
Thục phi hiểu rõ: “Ngươi tưởng bổn cung không nghĩ tới quy phục sao, nhưng mụ Hoàng Hậu kia khinh người quá đáng.”
Phản kháng có khả năng cao là sẽ chết, nhưng quy phục thì lại nghẹn chết.
Nhưng đều là con trai của hoàng đế, so ra thì lão lục kém Thái tử bao nhiêu.
Thục phi uống một ngụm trà: “Đúng rồi, Thập hoàng tử bên kia thế nào?”
Đại cung nữ cúi đầu: “Nghe nói đầy tớ trong cung Thập hoàng tử ức hϊếp chủ nhân.”
Đại cung nữ thử dò hỏi: “Nương nương muốn mượn sức Thập hoàng tử?”
“Một tên tiểu tử không quyền không thế, mượn sức hắn làm gì?”
…
Buổi chiều, Đông Điện đến giờ tan học.
Những người khác đều đi rồi, Thập hoàng tử cũng cất dọn đồ đạc trở về, đi khỏi Đông Điện một đoạn, xung quanh càng thêm ít người.
Hắn nhớ đến lúc buổi sáng, tiểu thái giám nói với hắn buổi chiều sẽ đến đón hắn. Kết quả là không thấy người, cũng may là hắn không tin.
Lúc này nhìn trái nhìn phải không thấy người, Thập hoàng tử lại đói bụng, hắn cẩn thận lấy một cái điểm tâm trong ngực ra ăn một miếng, tiểu thái giám trốn phía sau núi giả nhìn thấy rõ ràng.
“Giỏi nha, bảo sao có thể chịu được lâu như vậy, hóa ra là trộm điểm tâm ở Đông Điện để ăn.”
Lão thái giám chân thọt có ý muốn dạy dỗ Thập hoàng tử, ngày ngày đưa cơm thiu đến, nhưng Thập hoàng tử bướng bỉnh không ăn, một hai ngày còn có thể giải thích được, nhưng tám chín ngày qua đi, Thập hoàng tử có uống nước cũng không chịu được lâu như vậy.
Cho nên tiểu thái giám cố ý trốn trên đường Thập hoàng tử hồi cung, định bụng rằng nếu không phát hiện ra cái gì thì sau khi trở về cung điện, sẽ tiếp tục theo dõi Thập hoàng tử.
Nhưng tiểu thái giám không nghĩ đến nhanh như vậy đã tìm thấy nguyên nhân.
Tiểu thái giám đột nhiên nhảy ra hét to: “Điện hạ, ngài đói bụng thì nói cho tiểu nhân một tiếng là được, tiểu nhân sẽ đi chuẩn bị cho ngài, sao ngài lại có thể đi lấy trộm đồ vật ở Đông điện như vậy.”
Thập hoàng tử bị dọa bất ngờ lập tức run rẩy, toàn bộ điểm tâm trong tay rơi hết xuống đất.
Tiểu thái giám dẫm một chân lên, hung hăng nghiền nát.
“Điện hạ, đây là chứng cứ phạm tội, tiểu nhân hủy đi giúp ngài, tránh cho thanh danh ngài hỏng mất.”
Đôi mắt Thập hoàng tử đỏ lên, dùng hết sức lực đẩy hắn ta một cái, ngồi xổm trên mặt đất nhặt điểm tâm, nhưng đã chậm rồi, những miếng điểm tâm tinh xảo đó đã bị dẫm thành từng mảnh, trộn lẫn bùn đất.
Tiểu thái giám bị đẩy, vốn dĩ còn hơi tức giận, nhưng thấy Thập hoàng tử ngồi xổm xuống chỗ đó nhặt điểm tâm, hắn lại cười rộ lên:
“Đúng là tiểu nhân không thông minh như điện hạ. Điểm tâm bị đạp vỡ cũng vẫn có dấu vết, nào có hoàn toàn biến mất như ăn hết vào bụng.” Đôi mắt Tiểu thái giám lóe lên: “Để tiểu nhân giúp ngài một phen.”
Hắn nắm đất bùn trên mặt đất lên nhét vào trong miệng Thập hoàng tử: “ Mời Điện hạ dùng.”
Thập hoàng tử ra sức giãy giụa, nhưng mà tiểu thái giám lớn hơn Thập hoàng tử rất nhiều, Thập hoàng tử bị đơn phương áp chế.
Mùi tanh của bùn đất tràn ngập trong miệng, Thập hoàng tử mới vừa phun ra, lại bị cưỡng ép nhét vào lại.
Chuyện này còn chưa kết thúc, rất nhanh đã có lời đồn đại Thập hoàng tử tay chân không sạch sẽ truyền ra từ Đông Điện.
Những hoàng tử khác đều liếc mắt khinh thường, Cửu hoàng tử ngồi bên cạnh hắn kêu lên oai oái: “Trời ạ, có thể đổi chỗ ngồi cho ta được không?”
Lục hoàng tử ôm ngực cười to: “Hay là để hắn ngồi một mình một góc đi.”
Cửu hoàng tử chỉ lớn hơn Thập hoàng tử có một tuổi, nghe vậy nói: “Đầu óc hắn ngốc, không ai thích hắn, sao còn cho hắn đi học vậy?”
“Dù sao phụ hoàng cũng không sắp xếp công việc gì cho hắn.”
Thái tử quát khẽ: “Cửu đệ.”
Cửu hoàng tử nhìn lại, Thái tử trầm giọng nói: “Lát nữa Tần phu tử đến rồi, ngươi không ôn tập đi, chút nữa bị hỏi mà không trả lời được thì đừng có xấu hổ.”
“Ta sẽ không xấu hổ.” Cửu hoàng tử lầu bầu nói. Nhưng lại không nói lời khó nghe với Thập hoàng tử nữa.
Thập hoàng tử cúi đầu từ đầu đến cuối, lòng bàn tay bị nắm chặt đến đau đớn giấu trong ống tay áo.
Rất nhanh Tần Trạch đã đến. Hắn liếc mắt qua Thập hoàng tử một cái, sau đó bắt đầu việc chính của mình.
Sau khi bài giảng kết thúc, những người khác bắt đầu rời đi, bỗng nhiên Tam hoàng tử nói: “Tiểu Thập, lát nữa bổn điện sẽ cho người làm cho ngươi một phần cơm canh, ngươi… Ngươi chú ý một chút.”
Chú ý cái gì, trong lòng các hoàng tử ở đây đều hiểu rõ.
Thập hoàng tử cúi đầu thật thấp, cảm giác xấu hổ làm lỗ tai hắn đỏ bừng. Nhưng hắn vẫn im lặng, không nói câu nào, giống như cam chịu danh tiếng bẩn thỉu đó.
Giải thích cũng vô dụng, hắn là thứ dơ bẩn nhất trong cung, sinh ra đã mang tội.
Hắn đứng ở nơi đó, khổ sở đón nhận những ánh mắt chán ghét của người khác đối với mình.
“Có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Tần Trạch phá vỡ bầu không khí khó xử.
Tam hoàng tử cười nói: “Phu tử, không có gì.”
Những người khác cũng hùa theo, cho qua chuyện này đi.
Những hoàng tử khác đi rồi, Tần Trạch nhìn về phía Thập hoàng tử: “Ngươi…”
Thập hoàng tử chắp tay thi lễ: “Phu tử, học trò còn có việc, xin lui trước ạ.”
Hình bóng của Thập hoàng tử dần đi xa.
Hệ thống hỏi: “Trạng thái của Thập hoàng tử không tốt, không hỗ trợ sao?”
Tần Trạch: “Chưa đến lúc.”
Hắn có nghe thấy những lời đồn đại đó, đương nhiên hôm nay hắn có thể hỏi đến cùng, tiện thể có thể rửa sạch thanh danh cho Thập hoàng tử, nhưng sau đó thì sao?
Sắp vào giữa hè, thời tiết nóng bức, các hoàng tử một ngày phải đổi đến hai, ba bộ quần áo. Ngược lại, Thập hoàng tử luôn luôn mặc bộ đồng phục màu xám của hoàng tử kia.
Cửu hoàng tử ngửi ngửi, bỗng nhiên dừng lại, nói với Thập hoàng tử: “Trên người ngươi có mùi gì vậy, thối quá đấy.”
Bát hoàng tử ở phía trước cũng quay đầu: “Lão cửu cũng ngửi thấy sao? Ta còn tưởng ta ngửi sai rồi.”
Cửu hoàng tử tỏ vẻ khó nói: “Thập đệ, ngươi có thể đừng khó coi như vậy được không?”
Tay chân không sạch sẽ, vừa thối vừa ngốc, sao hắn lại làm huynh đệ với loại người như thế này. Ghê tởm chết mất.
Cửu hoàng tử không chịu nổi, chạy đến nói thầm với Lục hoàng tử.
Vì thế buổi sáng tạm nghỉ mười lăm phút, Lục hoàng tử cưỡng ép mang Thập hoàng tử đi ra ngoài.
Những hoàng tử khác liếc nhìn nhau, chạy ra hóng trò vui.
Lục hoàng tử chỉ vào bông hoa trên mặt hồ: “Tiểu Thập, đi, lấy về đây cho bổn điện.”
Giọng điệu, phong thái kia rõ ràng là đang ra lệnh cho một con chó.
Xung quanh vang lên tiếng cười cợt.
Thập hoàng tử ngập ngừng nói: “Ta… Ta không biết bơi.”
Âm thanh của hắn quá nhỏ, bị bao phủ hoàn toàn trong tiếng cười nhạo.
Lục hoàng tử thấy hắn bất động, đưa mắt ra hiệu cho tâm phúc của mình, tâm phúc lấy chân đạp Thập hoàng tử xuống nước.
Thái tử cau mày, cho dù như thế nào, Tiểu Thập cũng là hoàng tử, bị một tên nội thị đá, thật sự làm tổn hại đến uy nghiêm của hoàng gia.
Hắn do dự định nói gì đó, Thập hoàng tử trong hồ đang liều mạng giãy giụa, vô cùng chật vật.
Lục hoàng tử cảm thấy hài lòng với dáng vẻ đó, cười ha ha.
Có người phát hiện ra có điều không ổn định nhắc nhở, nhưng vì Thập hoàng tử mà đi chọc giận Lục hoàng tử thì không khôn ngoan tí nào.
Trong hồ, Thập hoàng tử càng giãy giụa, thân thể càng chìm xuống, hắn cảm nhân rõ ràng thấy mình sắp chết, hắn sẽ chết đuối.
Những người trên bờ đang cười ngạo nghễ như xoáy thẳng vào mắt hắn.
Vì sao?
Vì cái gì?
Vì sao hắn lại bị người khác gẫm đạp như vậy, hắn cố gắng tồn tại như vậy chỉ là vì hắn muốn sống tiếp.
Nhưng những người này lại có thể dễ dàng đạp hắn xuống dưới chân, tùy ý khinh nhục.
Hắn không cam lòng…
Nhưng ý thức của hắn dần tiêu tan, thân thể giống như bị rót chì, Thập hoàng tử nhắm mắt lại, chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ thẫm.
Tần Trạch vòng qua ôm Thập hoàng tử bơi về bờ, sau đó bế người lên bờ.
Những hoàng tử khác bị cảnh tượng này dọa cho hoảng sợ, vì sao Tần Phu tử lại đến, không phải buổi sáng không có bài của Tần Phu tử sao?
Cả người Tần Trạch ướt đẫm, nhưng biểu cảm trên mặt còn lạnh hơn cả cái rét mùa đông, hắn đang cố gắng cứu Thập hoàng tử.
Trong lòng mọi người thấp thỏm, theo bản năng nhìn về phía Lục hoàng tử. Lục hoàng tử hung dữ trừng mắt nhìn lại, nhưng mồ hôi trên trán vẫn tiết lộ cảm xúc của Lục hoàng tử.
Không lâu sau, Thập hoàng tử hôn mê phun nước hồ ra rồi tỉnh lại.
Tần Trạch cõng hắn lên đi về phía Đông Điện, lập tức vào thiên điện (sảnh phụ), đó là nơi mà ngày thường các hoàng tử tạm thời nghỉ ngơi.
“Nước ấm, canh gừng, lấy một quần áo bộ dự phòng của Cửu hoàng tử.” Hắn lạnh giọng phân phó.
Trong lòng các cung nhân run lên, chạy nhanh đi chuẩn bị. Rất nhanh nước ấm đã được mang tới. Cung nhân muốn cởϊ áσ cho Thập hoàng tử.
Thập hoàng tử co rúm lại một chút, hơi hơi dựa vào người Tần Trạch. Biên độ rất nhỏ, nếu không phải Tần Trạch để ý đến hắn thì sẽ không phát hiện ra.
“Các ngươi lui ra đi.”
Thiên điện chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Trạch đi thẳng vào vấn đề: “Lý do hôm nay là gì?”
Thập hoàng tử sửng sốt, không biết trả lời như thế nào. Kết quả hắn đang ngây người, quần áo ướt đã bị Tần Trạch cởi hết, chắc chắn vết thương trên người sẽ lộ ra.
Thập hoàng tử vô thức cướp lấy quần áo che đậy lại, nhưng mà trên đỉnh đầu vang lên tiếng chất vấn của Tần Trạch: “Vì sao lại bị thương?”
Thập hoàng tử bị hỏi, hắn chỉ cảm thấy mấy vấn đề của Tần phu tử, cái sau còn khó trả lời hơn cái trước.
Tần Trạch thở dài: “Thôi, rửa sạch trước đã.”
Thập hoàng tử rửa sạch qua, thay quần áo sạch sẽ, lấy khăn lau bớt nước trên tóc và quần áo, búi lại tóc.
Hắn bê một đĩa điểm tâm đến: “Lót bụng trước.”
Trong lòng Thập hoàng tử hoảng sợ, hắn không dám nhận điểm tâm, cúi đầu nói: “Phu tử, là do ta không cẩn thận rơi vào trong hồ.”
Tần Trạch nhìn xuống hắn, trong cốt truyện ban đầu cũng có chuyện này, tuy rằng nguyên nhân khác, nhưng Thập hoàng tử vẫn dùng lý do cũ để thoái thác.
Tâm tính Thập hoàng tử thay đổi từ chỗ này, Lục hoàng tử chẳng qua mới chỉ là một thiếu niên, tâm còn chưa đủ tàn nhẫn, trải qua chuyện kinh sợ này có chút áy náy với Thập hoàng tử. Thập hoàng tử nhận ra, lợi dụng chút áy náy này mà từng bước công tâm, mưu lợi cho bản thân mình.
Sau này Thập hoàng tử tập võ, trong đêm gϊếŧ chết lão thái giám và tiểu thái giám từng ức hϊếp mình, bị trói chết, bị bịt miệng, bị đâm 3600 đao, từng đao đều chất chứa thù hận. Đến khi hừng đông, một đám cháy lớn thiêu rụi cung điện.
Thập hoàng tử bị thương chạy ra, Thục phi và Lục hoàng tử thuận thế tiếp nhận người. Tự nhiên việc này lại bị tính lên đầu Hoàng hậu.