Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 2: Hoàng Tử Phản Diện Bị Tra Tấn (2)

“Ôi, là ai quay lại đây vậy?

Một lão thái giám thọt chân canh giữ ở cửa viện, nhìn thấy đứa trẻ nhỏ gầy yếu trở về, âm dương quái khí cười.

Thập hoàng tử mím môi, định vòng qua hắn trở về.

Nhưng mà đôi mắt lão thái giám nhanh hơn, đột nhiên vươn cái chân còn lành lặn ra, Thập hoàng tử phản ứng cũng nhanh kịp thời nghiêng người mới tránh thoát cảnh ngã mạnh ra ngoài.

Lão thái giám giả vờ nói: “Lão nô già rồi, chân cẳng luống cuống, Thập điện hạ đừng trách phạt.”

Thập hoàng tử không hé răng, bò dậy tiếp tục đi về phía đại sảnh bên trong.

Cung điện của hắn ở phía tây, cách xa nơi ở của các chủ tử khác, trong viện cỏ mọc thành bụi, cửa cung cũ nát, nếu không phải mỗi ngày hắn còn có thể đi ra ngoài đọc sách thì chẳng khác gì lãnh cung.

Trừ lão thái giám ra, người hầu hạ còn một tiểu thái giám có mảng bớt đỏ rất lớn bên má trái và một cung nữ đã lớn tuổi. Nhưng mà hai năm trước cung nữ già kia đã mất rồi, cung điện cũ nát này chỉ còn lại ba người Thập hoàng tử, lão thái giám và tiểu thái giám.

Bởi vì vết bớt đỏ trên mặt nên tiểu thái giám ở chỗ khác bị coi thường, sau khi bị điều đến cung Thập hoàng tử, phát hiện Thập hoàng tử còn không cả dễ chịu bằng hắn.

Suy nghĩ độc ác trỗi dậy.

Lão thái giám thấy Thập hoàng tử vào cửa, hừ lạnh một tiếng, liếc mắt ra hiệu cho tiểu thái giám.

Tiểu thái giám cầm hộp đồ ăn đi vào, trong điện đã lâu không có lau quét dọn, phủ một lớp bụi thật dày.

Hắn cực kỳ ghét bỏ, đặt hộp đồ ăn trên bàn, lạnh lùng nói: “Điện hạ, ăn cơm tối, đừng có nói tiểu nhân bỏ mặc ngài.”

Thập hoàng tử nhìn hộp đồ ăn, trong không khí có mùi vị không dễ ngửi, trong mắt xuất hiện lửa giận và sợ hãi.

Tiểu thái giám thấy vậy, cười nhạo nói: “Điện hạ không nhúc nhích, là vì muốn tiểu nhân bón cho ngài sao?”

Bàn tay rũ bên người Thập hoàng tử nắm chặt: “Ta không ăn.”

Tiểu thái giám cũng không giận: “Được thôi, ngài là điện hạ, chủ nhân quý giá của ta, không ăn thì không ăn.”

Hắn cầm hộp thức ăn quay đi, lúc xoay người còn chế nhạo: Để xem ngươi còn kiên trì được bao lâu.

Lão thái giám thấy tiểu thái giám mang hộp đồ ăn ra, biết rõ còn cố hỏi: “Điện hạ không ăn à?”

Tiểu thái giám bĩu môi: “Điện hạ kén chọn ấy mà.”

Trong điện chỉ còn lại một mình Thập hoàng tử, hắn trộm thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại thấy hơi buồn rầu.

Mấy năm trước thái giám nơi này còn không dám quá đáng, tuy rằng ăn không ngon, nhưng cũng vẫn là cháo loãng với dưa chua, thi thoảng còn có mấy cái bánh bao, màn thầu.

Nhưng một năm trở lại đây, những người này càng ngày càng thêm quá đáng, lấy cơm thiu cho hắn ăn, ăn vào sẽ bị đau bụng.

Lần đầu tiên, hắn quăng hộp đồ ăn ra ngoài, đó là sự phản kháng ít ỏi của hắn.

Kết quả bị lão thái giám và tiểu thái giám bắt lấy đánh. Tâm địa những người đó độc ác, toàn nhằm vào những nơi không lộ ra ngoài trên người của Thập hoàng tử mà đánh. Lão thái giám thích nhất là dùng sức mà véo thịt Thập hoàng tử.

Sau đó lão thái giám cố ý bỏ đói hắn. May là Thập hoàng tử có thể đi đến Đông Điện đọc sách, Tần phu tử cho hắn chút đồ ăn gì đó.

Đó là những món ngon nhất mà trước giờ Thập hoàng tử từng được ăn qua.

Thập hoàng tử bỗng nhiên dừng lại, cậu rất mẫn cảm và đa nghi, lại đọc sách được gần một năm, nên so với những đứa trẻ cùng tuổi thì thông minh hơn rất nhiều. Hắn nghĩ lại một chút về khoảng thời gian hắn đi Đông Điện đọc sách. Dường như không bao lâu sau đó, thái giám trong cung của hắn càng đối xử ác độc với hắn hơn.

Bên ngoài cung điện, tiểu thái giám chỉ cây dâu mắng cây hòe một tràng dài, lại lôi việc mẫu thân của Thập hoàng tử ra nói.

Mặt Thập hoàng tử trắng bệch, có lẽ là do Hoàng hậu bày mưu tính kế, hoặc cũng có lẽ là do bọn tiểu nhân nịnh trên nạt dưới. Khi Thập hoàng tử được ba, bốn tuổi, lão thái giám đã nói ra sự thật về thân thế cho hắn nghe.

“Cây cần vỏ, người cần mặt mũi. Không có thì sống thế nào đây.”

“Tiểu nhân tự biết mình hèn mọn, tuy không biết mấy cái chữ to, nhưng miễn cưỡng vẫn biết liêm sỉ lễ nghi.”

“Nghe nói dân chúng bên ngoài cung thành hôn, dù không có tiền vẫn phải nghe lời cha mẹ, nghe lời bà mối. Nếu không theo quy trình như vậy, chậc, chậc, chậc, thì chỉ là một thứ đồ chơi mà thôi.”

Người trong cung mà khắc nghiệt lên thì đáng sợ nhất là lòng người, Thập hoàng tử tìm hai miếng bông bịt kín lỗ tai. Hắn nhắm mắt lại, nghĩ về nội dung hôm nay phu tử giảng giải cho hắn.

Đêm đã khuya, tiểu thái giám bưng một chậu nước lạnh đi vào: “Thập điện hạ, rửa mặt.”

Thập hoàng tử chậm rãi đi qua, tiểu thái giám ngoài cười nhưng trong không cười: “Điện hạ tự làm hay là để tiểu nhân hầu hạ.”

Thập hoàng tử nhỏ giọng: “Ta tự làm.”

Nếu để cho Tiểu thái giám làm, đối phương sẽ ấn toàn bộ đầu của hắn vào trong chậu nước, lần đó hắn suýt chút nữa chết đuối trong một chậu nước. Tiểu thái giám giả vờ nhận tội: Nói tay chân mình vụng về, điện hạ lương thiện, nhất định sẽ tha thứ.

Sau này Thập hoàng tử suy nghĩ cẩn thận lại, cho dù xuất thân của hắn có kém đến đâu, tiểu thái giám cũng không dám gϊếŧ hắn.

Nhưng dù hắn không chết, cũng không chịu nổi cảnh kề bên tử vong.

Dưới sự giám sát của tiểu thái giám, Thập hoàng tử nhúng tay vào nước lạnh. Tuy bây giờ đã vào xuân, nhưng buổi tối vẫn rất lạnh, Thập hoàng tử chỉ cảm thấy một cảm giác lạnh buốt truyền đến từ đầu ngón tay.

Hắn không nhịn được run cầm cập.

Tiểu thái giám giả ngu: “Thập điện hạ nhanh lên chút đi, tiểu nhân hầu hạ ngài xong còn phải về nghỉ ngơi tạm, ngày mai dậy sớm.”

“Chúng tiểu nhân mệnh khổ, không giống như điện hạ ăn ngon mặc đẹp, ta còn một đống việc.”

Thập hoàng tử khẽ cắn môi, múc nước lạnh lên rửa mặt, sau đó lại đổ nước lạnh vào bồn rửa chân, dùng nước lạnh rửa chân. Cả người lạnh đến phát run.

Tiểu thái giám cười khinh thường, ngáp một cái rồi đi.

Thập hoàng tử nằm trên giường, đệm chăn có mùi ẩm mốc không tản đi được, tay chân lạnh như băng.

Hắn không tự chủ được mà nhớ đến Tần Trạch. Nhớ đến đôi bàn tay dày rộng xoa xoa lưng hắn của đối phương.

“Phu tử.” Thập hoàng tử nghiêng người nằm co lại, giống như làm vậy sẽ có thể có thêm chút ấm áp.

Ngày hôm sau hắn dậy sớm, tất nhiên là không có cơm sáng, hắn đói bụng đến Đông Điện, tiểu thái giám sẽ đưa hắn đi đến đấy, vẫn phải giữ vài phần mặt mũi cho hắn.

Hắn là người đến sớm nhất, Đông Điện rất ấm áp, ấm hơn cung điện lạnh lẽo của hắn nhiều. Lợi dụng ánh sáng chập chờn, hắn lén lút lấy ra một miếng điểm tâm, đó là phần mà Tần phu tử lúc trước thuận tay đưa cho hắn, hắn nhanh chóng ăn.

Tuổi tác của các hoàng tử không đồng nhất, những thứ phải học đương nhiên không giống nhau. Những phu tử sẽ căn cứ vào tiến độ của các hoàng tử mà xác định bài giảng.

Nhưng ngoại trừ Tần Trạch, những phu tử khác đều xem nhẹ Thập hoàng tử. Bọn họ không muốn dính líu đến phiền phức.

Thật ra lúc trước Thập hoàng tử được đi học cũng là do có một phi tử trong cung bất mãn với Hoàng hậu, nên cố ý chặn tâm tư của Hoàng hậu.

Thập hoàng tử bị người lấy ra làm bè chắn. Cũng chính bởi vậy mà mở ra cuộc sống ác mộng sau này của Thập hoàng tử.

Tần Trạch suy đoán thứ Thập hoàng tử muốn là một mình khổ không bằng mọi người cùng khổ, hắn đoán đúng một nửa, nhưng chưa đoán được hết.

Có một phần nguyên nhân là vì thân thể Thập hoàng tử trong những năm tháng này đã bị tra tấn đến mức hỏng rồi. Kể cả Tứ hoàng tử không gϊếŧ hắn, Thập hoàng tử cũng không sống lâu được.

Một lúc sau các hoàng tử khác cũng lục tục đến, Thái tử là người đến cuối cùng, ngay sau đó là Hồng phu tử đến.

Đông Điện vang lên tiếng đọc sách đều đều.

Thái tử năm nay mười ba, năm Phụng Nguyên Đế đế kế vị thì có hắn, khi ấy Phụng Nguyên Đế đã hai sáu tuổi.

Không có cách nào, Hoàng hậu ghen tị, con vợ cả chưa ra, sao có thể để vợ lẽ và nữ nhân khác sinh con. Có cũng đánh cho mất đi.

Từ sau khi Thái tử được sinh ra, không bao lâu sau những hoàng tử công chúa khác cũng lần lượt ra đời. Lúc này Hoàng hậu lại có vẻ như rộng lượng mà đón nhận giữ lại hết.

Sau này các phi tử mới biết, Tông Nhân Phủ và các triều thần hợp lực tạo áp lực cho Hoàng hậu, Phụng Nguyên Đế cũng tỏ vẻ bất mãn, lúc này Hoàng hậu mới biết đường nương tay lại.

Hiện giờ trong cung có mười hai vị hoàng tử, năm vị công chúa. Ở triều đại trước, hoàng tử và công chúa đều đọc sách chung một chỗ, nhưng bây giờ Hoàng hậu không đồng ý, nhấn mạnh rằng nam nữ khác biệt, có là huynh đệ cũng nên tránh.

Phụng Nguyên Đế mắt nhắm mắt mở mà đồng ý.

Trời đã sáng, Hồng phu tử bắt đầu dạy học, giảng giải cho Thái tử nhiều nhất, thi thoảng cũng sẽ giải đáp thắc mắc của các vị hoàng tử khác.

Thập hoàng tử cúi đầu luyện chữ.

Giờ tỵ, Hồng phu tử rời đi, Tần Trạch đã đến.

Không khí có chút lười biếng trong điện ngay tức khắc nghiêm túc lại, Tần Trạch mặc một bộ quan phục màu đỏ, thể hiện phẩm cấp của hắn.

Hắn là một học sĩ dạy học, ở triều đại này là quan tứ phẩm.

Tần Trạch nói một ít văn chương, sau đó bắt đầu giảng toán học.

Lục hoàng tử đã từng chịu thiệt trong tay Tần Trạch nên vừa ghét vừa sợ hắn, lúc này bắt được một chút sai sót của đối phương, hắn lập tức nói: “Tần phu tử, bổn điện có chuyện muốn nói.”

Tần Trạch: “Nói.”

Lục hoàng tử hừ nói: “Tần phu tử, chúng ta đều là hoàng tử, cái cần học phải là văn chương trị quốc, nghệ thuật dùng người. Toán học đã có chuyên gia để sai bảo rồi.”

Tần Trạch không đáp mà hỏi lại: “Trị quốc như thế nào?”

Lục hoàng tử nâng cằm: “Tất nhiên là quốc phú dân an, thiên hạ thái bình.”

Tần Trạch: “Còn gì nữa?”

Lục hoàng tử: “Không có tranh chấp bên ngoài.”

Tần Trạch: “Còn gì không?”

Ánh mắt Lục hoàng tử có chút hoảng: “Lại… Lại trị thanh minh.”

Tần Trạch: “Còn gì nữa?”

Lục hoàng tử: “…”

Ngươi có thể đổi câu hỏi khác được không?

Lục hoàng tử không nói được.

Trong điện có thể nghe thấy tiếng kim rơi, một lúc lâu sau, cuối cùng Tần Trạch cũng mở miệng: “Hay cho một cái quốc phú dân an, mỗi năm quốc khố thu vào vào bao nhiêu thì tính là phú? Mỗi một quận, mỗi một phủ, mỗi một huyện, một năm cần thu vào bao nhiêu thuế?

Lục hoàng tử há hốc mồm, làm sao hắn biết được, bây giờ hắn còn nhỏ, còn chưa hỏi đến chính sự.

Lục hoàng tử theo bản năng nhìn về phía Thái tử, Thái tử chột dạ quay mặt đi.

Cô… Khụ, hắn cũng không hiểu rõ lắm.

Nhưng mà đây chỉ là mới bắt đầu, Tần Trạch lại nói: “Thiên hạ thái bình.”

“Cái gì gọi là thái bình? Ngăn chặn sơn phỉ, không còn trộm cắp, thiên tai không đáng sợ. Xa hơn không nói, nói ngay sơn phỉ đi, một năm triều đình phải phái bao nhiêu binh sĩ đi dẹp sơn phỉ, diệt thuỷ tặc? Những binh lính này mỗi ngày lại ăn hết bao nhiêu? Mỗi ngày đi được bao nhiêu dặm đường, lương thảo mang bao nhiêu đi thì thích hợp? Giáp trụ binh khí của họ lại tốn bao nhiêu tiền bạc?”

Tần Trạch tung ra một đống vấn đề, mặt Lục hoàng tử dần dần đỏ lên.

Hắn chết vẫn cứng miệng: “Này, những cái này đều có thuộc hạ xử lý… Bổn điện nắm giữ đại cục là được.”

Tần Trạch: “À.”

Tần Trạch lấy nghiêm khắc để trị người, cười nhạo một tiếng cũng có uy lực hơn hẳn người khác.

Không những mặt mà tai của Lục hoàng tử cũng đỏ lên.

Những hoàng tử khác cũng đồng tình nhìn hắn. Sao chỉ nhớ ăn mà không nhớ đánh thế.

Tần phu tử dễ chọc thế sao, đối phương còn dám cứng đối cứng với phụ hoàng, những người khác có dám không?

Thập hoàng tử ở phía sau đám người, ngơ ngẩn nhìn Tần Trạch, thấy Tần phu tử chỉ nói mấy câu đã làm cho Lục hoàng tử nghẹn họng, ánh mắt lóe sáng.

Tần Trạch lạnh nhạt liếc Lục hoàng tử một cái, nhìn ánh mắt kia, Lục hoàng tử lạnh cả sống lưng, trực giác mách bảo hắn không tốt.

Quả nhiên.

Tần Trạch nói: “Cách đây mấy trăm năm, Triệu Quát cũng không nghĩ sẽ có vị Lục hoàng tử này là tri âm.”

Triệu Quát lý luận suông, còn Lục hoàng tử thì cũng chẳng hơn gì. Huống hồ nếu so sánh thật, Lục hoàng tử còn không bằng Triệu Quát. Ít nhất thì Triệu Quát còn đọc thuộc lòng binh thư.

Trong điện lập tức vang lên tiếng cười. Mấy tên thư đồng cúi đầu, cắn chặt răng mới không cười thành tiếng.

Lục hoàng tử ngừng trong chốc lát mới hiểu được Tần Trạch đang châm chọc mình. Hắn há mồm vài lần nhưng lại không tìm thấy lời phản bác nào.

Lục hoàng tử nhìn trái nhìn phải, hắn muốn kéo theo người khác cùng xuống nước. Nhìn thấy hắn sắp nhìn đến Thập hoàng tử, Tần Trạch trầm giọng: “Ngồi cho ra tướng ngồi, đứng có tư thế đứng, Lục hoàng tử không còn nhỏ nữa, phải hiểu lễ nghi.”

Cơ thể Lục hoàng tử cứng lại, ngoan ngoãn đứng im.

Không có ai nhắc lại nghi ngờ nữa. Tần Trạch lựa chọn dạy một ít nội dung toán học. Hắn nói rất nhiều thứ có tính ứng dụng thực tế, dần dần đến cả Lục hoàng tử cũng nghe lọt tai.

Đến tận khi đồng hồ cát chảy hết, Tần Trạch dừng lại, mọi người mới hoàn hồn.

“Hôm nay giảng đến đây.”

Những người khác đều đứng dậy chuẩn bị rời đi, ai biết đột nhiên Tần Trạch lại nói: “Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử ở lại.”

Ngoại trừ Thập hoàng tử ra, những hoàng tử khác bị gọi tên:…

Nhóm thư đồng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, cuối cùng vẫn rời đi với những hoàng tử khác.

Tần Trạch thản nhiên nói: “Ăn cơm trước đã, lát nữa sẽ nói chuyện bài tập của các ngươi.”

Nhị hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử, Cửu hoàng tử cứ thế nhìn nhau, ăn cơm cũng thất thần.

Thập hoàng tử ngồi trong một góc ôm đống đồ ăn phong phú mà ăn một cách thỏa mãn.

Bởi vì có bốn vị hoàng tử khác ở đây, nên các cung nhân cũng để ý cẩn thận hơn, chuẩn bị thức ăn vừa ngon lại vừa đẹp.

Không những thức ăn, mà còn có cả điểm tâm.

Sau khi ăn xong, Tần Trạch ra bài tập cho bọn họ, sau đó lấy ra cả cuốn đề cho bọn hắn. Thát hoàng tử và Cửu hoàng tử vẫn còn đỡ, bài tập đều là mấy câu hỏi điền vào chỗ trống. Úi, Tần Trạch quên mất, ở chỗ này gọi là thϊếp kinh.

Nhị hoàng tử và Ngũ hoàng tử lớn tuổi hơn một chút, đọc sách cũng lâu hơn, đề bài sẽ khó hơn chút, là kinh nghĩa đề. (văn về chính trị)

Mặt bốn vị hoàng tử đều tái nhợt.

Sắc mặt Tần Trạch không đổi: “Hai khắc, viết đi.”

Nhị hoàng tử muốn nhịn, nhưng lại không nhịn nổi nói: “Tần phu tử, tại sao những người khác không phải làm cái này?”

Tần Trạch: “Vội cái gì, ngày mai khắc đến lượt bọn họ.”

Nhị hoàng tử sững lại, nhưng hắn vẫn không cam lòng: “Xin hỏi phu tử, vì sao không làm vào buổi sáng hoặc buổi chiều?”

Sao lại đi chọn giờ cơm.

Tần Trạch cụp mắt xuống nhìn hắn: “Một tấc thời gian đáng giá một tấc vàng.”

Hắn nói lời thấm thía: “Nhị hoàng tử, phải tích vàng.”

Vẻ mặt Nhị hoàng tử nhăn nhó, hắn còn nói được gì nữa, Tần Trạch nhắc nhở hắn: “Đã qua một chén trà nhỏ.”

Nhị hoàng tử thầm nghĩ, ta không làm xong ngươi có thể làm gì ta chứ.

Dường như Tần Trạch biết được hắn nghĩ cái gì, bình tĩnh nói: “Hai khắc mà không làm xong, làm không tốt thì làm lại. Khi nào làm tốt thì lúc ấy được rời đi.”

“Có người đến tìm, ta sẽ tự trả lời lại.”

Bốn vị hoàng tử: Đây là đe doạ mà, đúng không.

Nhị hoàng tử cũng không hé răng, thành thành thật thật cầm bút lên làm bài.

Trên đường Tần Trạch đi đến bên cạnh, Ngũ hoàng tử ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Tần Trạch giảng đề cho Tiểu Thập, giọng điệu rất nghiêm khắc. Dường như nhận thấy được ánh mắt của hắn, Tần Trạch quay qua nhìn hắn bằng ánh mắt hình viên đạn. Trong lòng Ngũ hoàng tử lộp bộp một cái, không dám nhìn thêm, nghiêm túc làm bài.

Hai khắc sau, Tần Trạch kiểm tra bài làm của bốn vị Nhị, Ngũ, Thất, Cửu hoàng tử, nhíu mày: “Tạm được.”

Bốn người yên lặng thở phào một hơi, Ngũ hoàng tử hỏi thử: “Tần phu tử, chúng ta rời đi được không?”

Tần Trạch: “Ừm.”

Bọn Ngũ hoàng tử hành lễ, chậm rãi đi ra cửa điện, xác định Tần Trạch không nhìn thấy, lập tức chạy đi như bay.

Trong điện chỉ còn lại Tần Trạch và Thập hoàng tử, Tần Trạch nhìn đề toán giao cho Thập hoàng tử, đối phương cơ bản đều làm đúng.

Tần Trạch nhẹ nhàng nói: “Không tồi.”

Trong lòng Thập hoàng tử vui vẻ, nhưng vẫn kiềm chế lại: “Tạ phu tử khích lệ.”

Sau đó có một túi giấy dầu đưa đến trước mặt hắn.

Thập hoàng tử hơi thắc mắc: “Phu tử?”

Tần Trạch: “Khen thưởng.”

Thập hoàng tử ôm túi giấy dầu, chóp mũi ngửi được mùi thơm nhẹ.

Đúng lúc đấy Tần Trạch bổ sung thêm một câu: “Đồ của ngươi, tùy ngươi xử lý.”

Thập hoàng tử cẩn thận liếc hắn một cái, thử thăm dò mở túi giấy dầu ra.

Tần Trạch không nhìn hắn, cất bài thi của Thập hoàng tử vào ống tay áo bên trái, sau đó lại cất bài thi của bốn vị hoàng tử Nhị, Ngũ, Thất, Cửu vào ống tay áo bên phải.

Thập hoàng tử ăn bánh hoa sen tinh xảo, nhìn động tác của Tần Trạch: Không biết vì sao phu tử lại tách mấy bài thi ra.

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ nhiều hơn, Tần Trạch đã mở miệng: “Buổi chiều không có lớp học.”

Thập hoàng tử thất vọng: “Phu tử.”

Tần Trạch: “Học hành chăm chỉ, trong lòng không được có chuyện bên ngoài, như vậy mới có thể tồn tại lâu dài.”

Sau đó Tần Trạch rời đi ngay.

Thập hoàng tử nhớ kỹ mấy câu nói cuối cùng của Tần Trạch trong lòng, giống như đã hiểu được gì đó lại giống như là không hiểu.

Nhưng mà buổi tối không cần lo đói bụng nữa, hắn nhìn điểm tâm trong tay nghĩ.