Nhật Ký Chăm Bé Phản Diện Của Đại Lão

Chương 1: Hoàng Tử Phản Diện Bị Tra Tấn (1)

Xuân về hoa nở, nắng vàng rực rỡ.

Hoàng cung, Đông Điện ở cổng Hoàng cung, đại điện được xây dựng trang trí trang nghiêm xa hoa. Đồ trang trí trong điện vô cùng tinh xảo, nhưng lại không hề quá phô trương, có một loại vẻ đẹp hàm súc, nội liễm.

Trong điện vẫn còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt làm tỉnh táo tinh thần. Vì để Hoàng Thái Tử và các hoàng tử khác nghiêm túc học tập, những người bên dưới cũng bỏ ra kha khá tâm tư.

Lúc này trong điện yên tĩnh, tiếng giảng bài của phu tử dạy học truyền đến tai mọi người trở nên rõ ràng hơn.

So với những phu tử khác, Tần phu tử trước mắt thật sự khá trẻ. Hắn mới ngoài ba mươi tuổi, dung mạo đoan trang, giữa hàng lông mày lộ ra vết hoa văn nhàn nhạt cùng với đôi mắt sắc bén, lúc nào cũng thể hiện ra rằng đây là một người vô cùng nghiêm khắc.

Bởi vậy nên đám người ở đây không dám sơ hở, thậm chí ngay cả Hoàng thái tử cũng phải câu nệ theo bản năng.

Khi chút cát cuối cùng trong chiếc đồng hồ cát chảy xuống, các Hoàng tử mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì bài giảng hôm nay của Tần phu tử cũng kết thúc.

Nhưng Tần phu tử vẫn quay lưng lại với chiếc đồng hồ cát, không để ý đến.

Nhị hoàng tử nháy mắt ra hiệu với nội thị bên cạnh, tên nội thị kia âm thầm kêu khổ, nhưng vẫn cố dũng cảm bước lên nhắc nhở Tần Trạch: “Tần đại nhân, giờ học hôm nay đã kết thúc rồi.”

Sắc mặt Tần Trạch trở nên nghiêm nghị, tên nội thị kia bị dọa lập tức quỳ xuống, trong lòng Nhị hoàng tử cũng run lên.

Đừng nói là bọn họ nhát gan, đã là hoàng tử thì không cần phải sợ hãi phu tử như vậy, nhưng thực sự Tần phu tử chính là một cục đá thối, a phi phi, Tần phu tử quá chính trực.

Trước kia cũng xảy ra chuyện tương tự, Tần Trạch vừa đến, các hoàng tử không thèm để hắn vào mắt. Lúc ấy đồng hồ cát còn thừa nửa khắc nữa, Lục hoàng tử đã ồn ào hết giờ rồi, nên tan học. Kết quả là bị Tần phu tử nghiêm khắc quát lớn. Lục hoàng tử được nuông chiều đến hư, làm sao chịu được ấm ức này, lập tức chống đối, cuối cùng bị Tần phu tử đánh vào lòng bàn tay.

Hai tay Lục hoàng tử vừa sưng vừa đỏ, trở về mách lại với mẫu phi của mình, tất nhiên là truyền tới tai của Phụng Nguyên Đế.

Thục phi là mẫu phi của Lục hoàng tử rất được sủng ái, bình thường Phụng Nguyên Đế cũng rất sủng ái đứa con Lục hoàng tử này.

Hai mẹ con Thục phi và Lục hoàng tử cùng nhau tỏ vẻ đáng thương kể khổ, Phụng Nguyên Đế vừa đau lòng vừa bực, lập tức phái người truyền Tần Trạch vào.

Không ai biết được trong nội điện hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ xa đã có thể nghe thấy âm thanh cãi nhau, sau đó Tần Trạch bị phạt đánh, đau đến mức hôn mê nhưng trong miệng vẫn còn nhắc mãi: “Hắn không sai.”

Cuối cùng Tần Trạch bị khiêng về phủ, một tháng sau, Tần Trạch dâng thư xin về hưu, làm cho Phụng Nguyên Đế tức giận đến điếng người.

Nếu không phải vết thương của Tần Trạch còn chưa lành, chắc chắn ông sẽ sai người đánh cho Tần Trạch một trận nữa. Nhưng đến khi bình tĩnh lại, Phụng Nguyên Đế lại cảm thấy bản thân hơi quá đáng.

Ông nhớ đến hôm ấy khi triệu Tần Trạch đến, hỏi vì sao lại ra tay tàn nhẫn với Lục hoàng tử như vậy, Tần Trạch nghiêm túc nói rằng Lục hoàng tử quá ham chơi, cần phải dạy dỗ, hắn là thầy dạy hoàng tử, lĩnh bổng lộc của thiên gia, đây là trách nhiệm của hắn.

Dáng vẻ đúng lý hợp tình đó làm cho Phụng Nguyên Đế nghẹn họng. Sau đó Phụng Nguyên Đế lại trách hắn ra tay quá nặng.

Thật ra Lục hoàng tử chỉ bị thương ngoài da, nhìn qua thì đáng sợ, nhưng trở về bôi thuốc qua một đêm là tốt hơn rất nhiều rồi.

Nhưng Phụng Nguyên Đế nhìn thấy Thục phi và Lục hoàng tử khóc thì lòng lại thiên vị. Càng cảm thấy Tần Trạch không thèm để hoàng đế là ông vào trong mắt.

Kể cả Lục hoàng tử có sai thì vẫn còn thư đồng và nội thị có thể chịu đòn thay.

Nhưng Tần Trạch lại trực tiếp đánh Lục hoàng tử.

Phụng Nguyên Đế bày ra khí thế bức người, ép thẳng về phía Tần Trạch.

Những lúc như thế, là thần tử thì nên chịu thua, nhưng hắn thì không. Dường như hắn muốn cứng đối cứng như Lăng Đầu Thanh vậy, cuối cùng phải chịu bị đánh.

Nhưng thật ra, Phụng Nguyên Đế đánh xong người đã hối hận. Đặc biệt là lúc ngất đi Tần Trạch vẫn nhắc mãi là hắn không sai.

Phụng Nguyên Đế không khỏi nghĩ đến câu, ngọc không mài không sáng. Tần Trạch làm hết trách nhiệm, có lẽ cũng là chuyện tốt.

Nếu người nào cũng nịnh nọt, lấy lòng, chẳng phải những nhi tử kia của ông sẽ bị nuôi thành phế luôn sao.

Phụng Nguyên Đế muốn lạnh lùng với Tần Trạch một thời gian, để tâm tình Tần Trạch dần dần ổn định, sau đó sẽ an ủi Tần Trạch, thưởng thêm bổng lộc, không sợ không thuần phục được Tần Trạch.

Kết quả là Tần Trạch lại đệ thư xin về hưu.

Đang yên đang lành nghỉ hưu cái gì.

Ngay sau đó, thuộc hạ vội vàng báo với Phụng Nguyên Đế, Tần Trạch đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị mang đứa con duy nhất của mình rời khỏi kinh.

Phụng Nguyên Đế: …

Thế nào mà tính tình còn lớn hơn cả thiên tử như ông vậy.

Người thì nhất định không thể thả đi được, thế nên sau đó Phụng Nguyên Đế lại mất công một thời gian, còn hứa hẹn Tần Trạch có quyền được dạy dỗ các hoàng tử, mới giữ được Tần Trạch lại.

Dù sao thì Tần Trạch cũng là người có tài năng thật sự, sau việc này có thể thấy tính tình Tần Trạch rất ngay thẳng, người như vậy rất khó tìm.

Sau đó Tần Trạch lại tiếp tục dạy dỗ các hoàng tử, Lục hoàng tử còn bị phạt nên mọi người đều biết không thể gây chuyện với Tần phu tử.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Tần Trạch lúc này, những người khác đều không dám hé răng.

“Nếu đã đến giờ, bài học hôm nay đến đây kết thúc.”

Không đợi mọi người thở phào nhẹ nhõm, Tần Trạch lại nói: “Thập hoàng tử ở lại.”

“Bài tập hôm qua ngươi làm là tệ nhất.” Trong lời nói có ẩn chứa sự tức giận.

Những người khác có người thì đồng tình, người thì mỉa mai nhìn về phía đứa trẻ ở phía cuối đám người.

Hắn nhìn khoảng sáu, bảy tuổi, mặc quần áo hoàng tử màu xám, cả người gầy gò, nhưng cặp mắt lại to sáng hơn hẳn.

Lúc này bị Tần phu tử gọi tên, trên mặt hắn hiện rõ sự hoảng loạn.

Những người khác nhanh chóng rời đi, trong đại điện chỉ còn lại Tần Trạch và Thập hoàng tử.

Tần Trạch nhấc bước đi đến, đứa trẻ không nhịn được mà run lên một chút.

“Run cái gì?” Giọng nói của Tần Trạch lại bất chợt ôn hòa hơn một chút, giơ tay khẽ vuốt lưng đứa trẻ: “Ngẩng đầu, ưỡn ngực, không được khom lưng.”

Thập hoàng tử cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ phía sau lưng, mũi hơi cay cay, không nhịn được ngẩng đầu lên, phu tử vẫn có dáng vẻ nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt không còn đáng sợ như vậy.

Tần Trạch nhìn về phía bên ngoài điện: “Trưa rồi, ăn cơm trước đã.”

Tần Trạch đi ra bên ngoài điện phân phó hai tiếng, nội thị rất ân cần đưa đồ ăn lên.

Tần Trạch không vui khi bị người khác làm phiền, nên cho người đóng cửa điện.

Trên bàn là cơm tẻ trắng trong, vịt nướng đỏ au sáng bóng, còn có một bát thịt xào nấm, một bát canh cá.

Thập hoàng tử không có tiền đồ mà nuốt nước miếng, Tần Trạch thở dài trong lòng: “Lại đây.”

Đứa nhỏ cũng làm theo.

Tần Trạch nhẹ giọng nói: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”

Thập hoàng tử còn chưa kịp phản ứng, trước mắt đã bày sẵn bát đũa, hắn nhìn thoáng qua Tần Trạch, ngập ngừng ngồi xuống.

Sau đó cầm đũa lên, cúi đầu và cơm. Hắn đã rất đói bụng.

Sau đó một chiếc đùi vịt được gắp vào trong bát.

Thập hoàng tử ngẩn người: “Phu tử?”

Tần Trạch nhíu mày: “Ăn không được nói, ngủ không được nói.”

Lông mi Thập hoàng tử run lên, không dám hỏi nhiều. Sau đó, Tần Trạch gắp đồ ăn cho hắn, hắn cũng cúi đầu ăn. Cuối cùng còn uống thêm một bát canh cá, no căng bụng.

Tần Trạch cầm bát đũa cất vào trong hộp đồ ăn, sau đó bắt đầu nói đến bài tập của Thập hoàng tử.

Tần Trạch chỉ vào một chỗ trên giấy: “Đây là chỗ ta đã giảng qua rồi, tại sao vẫn sai?”

Sắc mặt Thập hoàng tử đỏ ửng, nhỏ giọng xin lỗi.

Tần Trạch không thèm để ý: “Còn có chỗ này, chỗ này, chỗ này, ta đều đã giảng qua.”

Thập hoàng tử cúi đầu càng thấp.

Hắn sợ hãi đưa tay ra: “Là ta không đúng, xin… xin phu tử trách phạt.”

Tần Trạch: “Bây giờ đánh tay ngươi đỏ lên, lát nữa ngươi cầm bút thế nào?”

“Nghiêm túc nghe, ta sẽ nói lại một lần.”

Buổi chiều là buổi học cưỡi ngựa bắn cung của các hoàng tử, Thập hoàng tử không đi, bị giữ lại ở Đông Điện đọc sách, những người khác cũng không thèm để ý xem Thập hoàng tử có đi hay không.

Rất nhanh đã đến hoàng hôn, Tần Trạch gọi cơm chiều, cùng ăn với Thập hoàng tử rồi mới rời đi.

Nếu như là một người người khác, đám nội thị đã xì xào bàn tán hắn đến bữa cơm tối trong cung cũng muốn chiếm lợi, nhưng ai bảo đấy là Tần Trạch chứ.

Đó chính là nhân vật có tiếng dầu muối không ăn. Hắn mà lại đi tham một bữa cơm chiều, cái này mới làm người ta buồn cười.

Tần Trạch rời khỏi hoàng cung, xe ngựa của Tần phủ cũng rất đơn sơ, xa phu nhìn thấy hắn thì cung kính hành lễ: “Đại nhân.”

Tần Trạch bước lên xe ngựa, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Tần Trạch dựa vào thành xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hắn không phải nguyên chủ, mà là Tần Trạch đến từ tinh tế, vợ của hắn mắc một căn bệnh nan y hiếm thấy, sắp mất đi tính mạng. Đúng lúc đó, hệ thống xuất hiện.

Giống như nắng hạn gặp mưa rào, đó là hy vọng cuối cùng.

Tần Trạch đồng ý đi đến các tiểu thế giới đang lung lay sắp đổ vỡ, an ủi những phản diện khiến tiểu thế giới tan vỡ.

Bây giờ là năm Phụng Nguyên thứ mười ba, đương kim hoàng thượng chỉ có tài năng bình thường, miễn cưỡng có thể duy trì những cái đã có.

Mà nam chính của thế giới này chính là Thái Tử, vai phản diện còn lại chính là Thập hoàng tử nhỏ tuổi đáng thương hiện tại.

Vấn đề này có thể nói là bắt nguồn từ thế hệ trước, mẫu thân của Thập hoàng tử vốn là nha hoàn trong cung của Hoàng Hậu, có vẻ ngoài xinh đẹp nên tự cho mình hơn người. Trong một lần hoàng đế và hoàng hậu cãi nhau, mẫu thân của Thập hoàng tử đưa đồ cho Phụng Nguyên Đế theo ý chỉ của Hoàng Hậu, đã dụ dỗ Phụng Nguyên Đế lúc đấy đang say chuếnh choáng.

Nàng ta cũng giỏi giữ bình tĩnh, đến tận khi mang thai mới truyền ra chuyện này. Đáng tiếc nàng ta vẫn quá ngây thơ, cho rằng có đứa trẻ thì sẽ không cần lo lắng.

Ai ngờ Hoàng Hậu bỏ mẹ lấy con, Phụng Nguyên Đế cảm thấy thẹn với Hoàng hậu nên đồng ý.

Việc này mẫu thân của Thập hoàng tử có sai, nhưng Phụng Nguyên Đế cũng không hẳn là vô tôi. Nhưng mà ai bảo Phụng Nguyên Đế là thiên tử cơ chứ.

Thập hoàng tử bắt đầu được nuôi dưỡng trong cung Hoàng hậu, nhưng sau này Hoàng hậu quẫn trí nên đã đuổi người đến một nơi hẻo lánh trong cung.

Mẫu thân không còn, lại không có mẫu tộc che chở, hoàng đế với hoàng hậu cũng không vui, cuộc sống của một đứa trẻ như Thập hoàng tử đã quá dễ đoán.

Trong cung có rất nhiều kẻ biếи ŧɦái, ngày ngày Thập hoàng tử bị tra tấn nên sau khi lớn lên cũng trở thành biếи ŧɦái.

Đầu tiên hắn dựa vào Lục hoàng tử, mượn đao gϊếŧ người, sau đó âm thầm chuyển sang đầu quân cho Tứ hoàng tử, ly gián mối quan hệ của Thái tử và Phụng Nguyên Đế. Hoàng hậu bị phế, vị trí thừa kế ngai vàng của Thái tử cũng lung lay sắp đổ.

Lúc này, giặc ngoại xâm xâm lược, Thập hoàng tử xúi giục Tứ hoàng tử viết thư khuyến khích Thái tử thân chinh, kết quả là Thái tử lại thông đồng cấu kết với quân địch. Thấy Tứ hoàng tử sắp thượng vị, lúc này Thập hoàng tử mới truyền ra đủ loại tội danh của Tứ hoàng tử.

Phụng Nguyên Đế bị tức chết, những hoàng tử còn lại không phục Tứ hoàng tử, đồng loạt tách ra, giặc ngoại xâm thừa cơ xâm nhập, lập tức làm cho triều đại này bước lên con đường lụi bại.

Cho đến chết Tứ hoàng tử vẫn không rõ ý đồ của Thập hoàng tử là gì? Bọn họ cùng một phe, nếu hắn thượng vị, chẳng lẽ sẽ bạc đãi Thập hoàng tử sao?

Tần Trạch có thể đoán ra được đại khái, có lẽ là do khổ một mình không bằng tất cả mọi người đều khổ.

Biếи ŧɦái thì rất biếи ŧɦái, nhưng khổ cũng rất khổ.

Nghĩ đến dáng vẻ ăn cơm hôm nay của Thập hoàng tử, Tần Trạch cũng mềm lòng hơn một chút.

Một năm trước hắn xuyên đến đây, nguyên chủ vốn là con nhà nông, cả gia đình chắt chiu để cho hắn ta ăn học.

Nguyên chủ cũng có chút thiên phú, học hành cũng chăm chỉ, đến năm hai mươi lăm tuổi cuối cùng cũng đỗ tiến sĩ, vào được Hàn Lâm, hắn cũng chịu khó luồn cúi, mất thời gian mấy năm hắn cũng thật sự bò lên được.

Đáng tiếc, quan trường là nơi không thiếu nhân tài, nguyên chủ không cẩn thận rơi vào bẫy của người khác, nhận bạc của người ta, lại thấy sắp bị phát hiện, nguyên chủ lập tức hoảng loạn, mượn rượu giải sầu, kết quả là bị sặc rượu mà chết.

Tần Trạch xuyên đến, phá vỡ bẫy này không khó, nếu nhận hối lộ thì phải có vật chứng. Tần Trạch yêu cầu hệ thống thu hồi bạc, sau đó liều chết không nhận.

Nguyên chủ cũng rất giữ gìn hình tượng của mình, cho nên những người khác chỉ bán tín bán nghi.

Nha dịch đào đến ba thước đất trong Tần phủ cũng không tìm thấy số bạc kia, vì vậy việc này đến đây cũng kết thúc.

Tần Trạch rất nhanh củng cố lại địa vị của mình, một thần tử ngay thẳng, chính trực, có tài cán nhưng lại không có bối cảnh chống lưng.

Mà việc hắn đối đầu với Lục hoàng tử, sau đó lại giằng co với Phụng Nguyên Đế, đều là vì xây đắp cho hình tượng này càng thêm đầy đủ hơn.

Đề thư nghỉ hưu chẳng qua chỉ là lấy lui làm tiến thôi.

Xe ngựa đến Tần phủ rồi, chỉ có một tiểu viện hơi cũ nát, còn là đi thuê, ngoại trừ xa phu, trong phủ cũng chỉ có một bà tử làm việc nặng.

Xa phu đánh xe ngựa vào trong hậu viện, Tần Trạch bước vào từ cổng chính.

Không có người gác cổng, cũng không có người hầu, nhưng sau khi Tần Trạch bước vào, đã có một tiểu đậu đinh ngoan ngoãn đứng chờ cách đó ba bước nghênh đón.

Đó là con trai duy nhất của nguyên chủ, Tần Thu. Bời vì nhóc sinh vào mùa thu.

Hắn chắp tay vái chào, giọng nói còn pha chút non nớt: “Nhi tử bái kiến phụ thân.”

Tần Trạch nhẹ giọng đáp lời, đi về phía phòng khách, Tần Thu ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Tần Trạch, khuôn mặt nhỏ hơi căng chặt, biểu cảm không khác gì so với Tần Trạch.

Hai cha con ngồi xuống, bà tử bưng trà lên, Tần Trạch uống một ngụm, hỏi: “Hôm nay ăn cơm có ngoan không?”

Tần Thu ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, cũng không hoảng loạn, nghe thấy vậy thì nghiêm túc trả lời: “Vâng lời cha, nhi tử ăn cơm đúng giờ.” Dừng một chút, lại nói: “Sau khi ăn xong, nhi tử cũng nghe lời cha dặn dò, đi lại trong sân.”

Tần Trạch gật đầu, trong mắt tỏ rõ vẻ hài lòng, khiến trong lòng Tần Thu vui vẻ, nhưng trên mặt không dám lộ ra.

Tần Trạch lại hỏi: “Ta bảo ngươi học thuộc lòng sách, ngươi học thuộc chưa?”

“Dạ thưa cha, nhi tử đã học thuộc rồi ạ.”

Tần Trạch chọn vài đoạn để kiểm tra, Tần Thu đều trả lời được, Tần Trạch lại nhìn nhi tử luyện viết chữ, càng thêm vừa lòng, nhưng lại khen khiêm tốn: “Tạm được.”

Tần Thu hơi mím môi, cố gắng không để cho bản thân bật cười.

Cơm chiều rất đơn giản, một bát thịt băm hấp trứng, một đĩa rau xanh xào, một con cá hấp.

Tần Trạch ăn ngay nói thật: “Cha đã ăn mấy món trong cung rồi, cũng đã no một nửa.”

Tần Thu hơi sững sờ, hắn nhìn con cá hấp bị Tần Trạch đẩy về phía mình, cá này ít xương, thịt rất mềm, hương vị cũng rất ngon.

Hắn chần chừ hỏi: “Cha không ăn sao?”

Tần Trạch: “Ăn không được nói.”

Tần Thu không nói.

Tần Trạch chỉ ăn rau xanh và nửa bát cơm, còn Tần Thu ăn hết thịt băm hấp trứng và cá hấp.

Có hơi no quá.

Tần Thu đi lại trong sân để tiêu cơm, Tần Trạch đứng dưới hiên yên lặng nhìn hắn.

Tần Thu là con trai độc nhất của Tần Trạch, nhưng nguyên chủ lại không coi trọng, thậm chí “đứa con trai độc nhất” này cũng có chút ẩn tình.

Tần Trạch năm nay ba mươi, Tần Thu mới có năm tuổi, người xưa mà hai lăm tuổi mới có con thì thật sự có hơi muộn.

Thê tử của nguyên chủ cùng tuổi với hắn, là nữ nhi nhà thương hộ, nguyên chủ cưới nàng chính là vì nhìn trúng tiền tài của nhà vợ, có thể giúp hắn đi thi.

Năm hai mươi tuổi, thê tử có thai, nhưng không bao lâu sau, đứa bé đã không còn. Năm hai mươi ba tuổi, thê tử lại có thai, không hiểu sao đứa bé ấy lại mất.

Thê tử của nguyên chủ tự trách, một lòng nghĩ nguyên nhân chính là do mình. Khó khăn lắm mới sinh ra Tần Thu ở tuổi hai lăm, kết quả không được bao lâu thì người cũng mất.

Nguyên chủ mặc kệ nhi tử cho hạ nhân chăm sóc, đối với bên ngoài hắn xây dựng hình tượng yêu thê tử quá cố của mình sâu đậm, tạo dựng thanh danh cho chính mình.

Cũng may, bà tử chăm sóc Tần Thu có lương tâm nên nuôi nấng được đứa trẻ lớn lên.

Lúc này bà tử cầm quần áo đi giặt, bị Tần Trạch gọi lại: “Bây giờ trời tối rồi, giặt quần áo không tiện, Đậu bà nghỉ ngơi đi.”

Tuy năm nay Đậu bà mới hơn bốn mươi, nhưng cuộc sống khó khăn nên nhìn có vẻ già. Lúc trước cũng chính là bà ngày đêm bảo vệ Tần Thu yếu đuối, vất vả lắm mới chăm được đứa nhỏ lớn lên.

Tần Thu cũng rất thân thiết với bà.

Lúc này, Tần Trạch mở miệng, Tần Thu cũng vội vàng nói: “Bà bà nghỉ ngơi một chút đi, hôm nay bà cũng bận cả ngày rồi.”

Đậu bà hơi do dự, nhưng nhìn thoáng qua Tần Trạch, cuối cùng vẫn bỏ quần áo bẩn lại, đi vào phòng bếp đun nước.

Công việc này cũng nhẹ nhàng, Tần Trạch không nhiều lời nữa.

Buổi tối sau khi rửa mặt, Tần Thu còn chúc Tần Trạch ngủ ngon, sau đó mới về phòng mình đi ngủ.

Tần Trạch thì không ngủ, vẫn còn đang học tập. Hắn tiếp thu kí ức của nguyên chủ, đã có chút hiểu biết về kiến thức của thời đại này, nhưng còn lâu mới đủ, cần phải tiếp tục học tập.

Hệ thống chiếu video dạy học cho Tần Trạch. Tần Trạch biết rằng cơ hội này rất quý giá, nên hắn vô cùng trân trọng và nghiên cứu chúng một cách nghiêm túc.

Tần Trạch biết rõ, những học vấn này đều sẽ trở thành lợi thế lớn nhất của hắn trong tương lai.

Vì sao Phụng Nguyên Đế lại luyến tiếc Tần Trạch, chẳng phải là bởi vì Tần Trạch thật sự có bản lĩnh sao, thế nên mới nhịn tính tình của hắn.

Đến tận khi sắp tới giờ sửu, Tần Trạch mới nghỉ ngơi, trước khi ngủ hắn còn nghĩ. Thập hoàng tử bên này đã chậm rãi bắt đầu, cũng không biết tin tức từ quê quán của nguyên chủ bên kia bao giờ mới truyền lại.

Chắc là nhanh thôi.

Tần Trạch thấy hơi đau đầu, nhưng từ khi bước vào thế giới này, hắn phải làm cho chu toàn chút mới tốt. Coi như là tích phúc đi.