Thái Tử Phi Bị App Địa Phủ Trói Buộc

Chương 15: Có ám hiệu

Tiêu Tồn Ngọc sờ sờ con ngựa nhỏ dưới thân, thảnh thơi tiếp tục đi.

Con ngựa này trông còn nhỏ hơn cả nàng, cái bụng to lắc lư bất động, nếu không có cái bờm đẹp đẽ thì trông nó chả khác gì một con lợn.

Âm hồn nghĩ nát óc cũng không hiểu làm sao thấy được phương hướng này.

Nhưng suy nghĩ của cao nhân tất nhiên người chết như hắn không thể biết được.

Đi chưa được bao lâu, quả nhiên có bốn lối rẽ, trước tiên Tiêu Tồn Ngọc đi về hướng tây vài bước, tìm được một ngỏ nhỏ, lại đi về hướng Nam vài bước, vào trong ngõ nhỏ quanh co.

Nàng như không có mục tiêu, vẫn lấy lối rẽ vừa rồi làm trung tâm, lắc lư đi về hướng Tây Nam.

Đường kinh thành vốn đã phức tạp, cong cong quẹo quẹo hoa lệ khắp nơi, bản thân nàng cũng rối mờ cả mặt, âm hồn lại càng không dám mở miệng, đầu rụt lại, trong lòng càng không tin tưởng.

"Đến rồi!" Cuối cùng, Tiêu Tồn Ngọc dừng lại trước một cửa viện trong ngõ hẻm.

"Đại nhân? Đây là nơi nào vậy?" Hai mắt âm hồn lờ mờ, sao có thể tìm đến thẳng cửa nhà người ta thế này chứ? Dụ hắn chơi à?

"Kết chỉ của ta tính toán, nhà chủ tử ngươi chính là trong này!" Đầu mày Tiêu Tồn Ngọc nhếch lên, lộ ra vẻ thần bí: "Ta đây dễ dàng đoán được số mệnh, khả năng tính toán số mệnh có thể khiến ngươi phải sợ hãi đấy."

Âm hồn rụt rè thu mình lại dưới chiếc ô.

Căn nhà này không được xem là tầm thường, nhìn vào có cỡ ba viện lớn nhỏ, bốn phía khá nhiều căn nhà giống nhau, xem ra cũng rất bình thường không có gì lạ cả.

Tiêu Tồn Ngọc không hề do dự gõ cửa lớn.

Tiếng "Cốc cốc cốc" vang lên như nện thẳng vào người âm hồn, khiến hắn càng lúc càng căng thẳng, hơn nữa.

Không biết hắn có nhầm không mà hắn còn nghe thấy đại nhân thần bí lẩm bẩm gì đó, hắn cũng cảm thấy chỗ này có chút quen thuộc, như đã từng đến đây rồi vậy.

Đúng, ngoài ngưỡng cửa có vài cây tre chắc khỏe, bên cạnh còn có mấy cây đại thụ có thể trốn được tận mấy người, hình như hắn cũng thường xuyên trốn ở đó..

"Đợi chút đã!" Sau một chuỗi những ký ức gắn bó, âm hồn vội vàng hô một tiếng.

"Két..."

Cửa mở ra.

Người mở cửa là một nam nhân trông vô cùng cường tráng, Tiêu Tồn Ngọc ngẩn ra, lùi về sau một bước.

Khuôn mặt này. . . Nồng đậm huyết khí, cũng thật là thần kỳ!

"Tiểu tử, ngươi tìm ai??” Giọng đối phương có chút hung dữ, l*иg ngực rắn chắc kia như trống trận, vô cùng khí thế.

"Đại nhân, hình như ta nhớ là đến đây, không thể tùy tiện vào, có, có ám hiệu. . ." Âm hồn cẩn thận chêm vào một câu.

"Ngươi ngốc hay không ngốc vậy hả? Ta mà gõ ám hiệu, mở cửa vừa thấy không phải người, vậy mới thảm đấy!" Tiêu Tồn Ngọc thì thầm một câu.

"Tiểu tử! Ngươi đang thì thầm cái gì đấy?" Tráng sĩ mở cửa không vui nói.

Tiêu Tồn Ngọc không phải người chưa từng trải sự đời, lúc này từ trên lưng ngựa béo nhảy xuống, nói với tráng sĩ kia: "Huynh đệ, ta tìm chủ tử nhà ngươi, dẫn hắn đến nha môn nhận xác!"

Sắc mặt tráng sĩ lạnh lùng: "Dám ở đây nói vớ nói vẩn! Gì mà chủ tử hạ nhân, lão tử nghe không hiểu, mau cút đi!"

Nói xong, còn định đánh người.

Tiêu Tồn Ngọc lấy hai tay che đầu: "Ta đào được một thi thể đưa đến nha môn, theo kết chỉ của ta tính toán thì người này chính là của nhà ngươi, cho nên đặc biệt đến truyền tin cho chủ tử nhà ngươi! Nhà ngươi mất mặt hay không, ngươi nên hiểu rõ chứ? Đúng rồi, tên mật thám đã chết kia có công phu rất tốt. . ."

"Nhờ ta truyền lời rằng, thi thể đã bị nha môn chôn rồi, các người tự đi lấy đi! Đừng, đừng đánh ta, ta cũng biết đánh người đấy!"

Nói xong những lời này, Tiêu Tồn Ngọc vội vàng kéo con ngựa, nhanh chân bỏ chạy.

Lên ngựa làm gì, ngựa này chạy còn không nhanh bằng nàng nữa là!

Nàng đã lang thang vất vưởng bên ngoài nhiều năm, có cảnh tượng nào mà chưa từng thấy qua?

Không có lúc nào mà nàng trốn không thoát được cả!